Đột nhiên có một chiếc xe dừng lại ven đường. Một cô gái mở cửa xe ra rồi vội vàng kéo cô vào trong. Cho tới khi hoàn hồn lại, cô mới nhận ra người này chính là cô bồi bàn ở nhà hàng lần trước, trên ghế lái còn có một người đàn ông với ngoại hình điển trai, thư sinh.

Tạ Thư Nhiên đang định mở miệng nói chuyện thì cô gái đã cướp lời trước

“Xin lỗi vì vội vàng kéo cô lên đây, nhưng bây giờ tình hình rất gấp, cha mẹ tôi đang bị Tạ Bắc Thần bắt, tôi cần cô giúp!”

Sau một giây tiêu hóa thông tin, cô liền đoán được đây có lẽ là nữ chính của chuyện. Thì ra cô đã gặp cô ấy từ rất sớm rồi sao? Cô ngờ vực hỏi lại

“Vậy… cô là…”

“Chuyện dài lắm, chúng ta sẽ nói sau nha, trước hết phải tới tòa nhà Thế Kỉ đã!”

Chiếc xe phóng như bay trên đường phố, lạng lách đánh võng một hồi, cuối cùng dừng lại trước tòa nhà kính khổng lồ.

Ba người gấp gáp chạy vào bên trong, nhờ có Giang Triều Vỹ mà thuận lợi tới được phòng rượu. Vừa đẩy cửa vào, hương rượu nồng nặc xen lẫn chút mùi tanh của máu liền sộc lên mũi, Thư Nhiên cảm thấy da đầu tê rần rần. Cô nhanh chóng quét qua tình hình trước mắt.

Mấy người đàn ông áo đen đang đè đôi vợ chồng trung niên trên đất, trên chân họ bị ghim mấy viên đạn, máu đỏ tuôn ra trên nền đất, miệng không bị bịt nhưng lại không dám rên dù chỉ một tiếng. Thư kí Hà đứng một bên quan sát, còn Tạ Bắc Thần của cô thì lạnh lùng ngồi trên ghế nhìn bọn họ, giống như tất cả điều này không có chút liên hệ nào với anh vậy.

Thẩm Sơ Hạ vào sau cô, cũng nhìn cảnh tượng này mà suýt ngã ngửa, may mà có Giang Triều Vỹ phía sau đỡ lấy.

Giang Triều Vỹ ngược lại có chút ngạc nhiên. Cậu tưởng khi tới đây, thứ còn lại sẽ chỉ là hai cái xác lạnh ngắt chứ, bởi theo như tốc độ xử lý của Tạ Bắc Thần thì chỉ cần 10 giây để bắn ra hai viên đạn chuẩn xác. Mà hiện tại, hai người kia còn sống nhăn răng, chứng tỏ anh đã cố tình đợi ba người họ tới đây sao?

Lí do là gì? Sợ bạn gái nhỏ sẽ giận dỗi cả đời sao? Không giống tác phong của anh lắm, nhưng cũng có thể lắm. Con đũy tình yêu quật thì cái gì chẳng có thể.



Vợ chồng Thẩm không biết mặt Thư Nhiên, họ chỉ nhận ra Thẩm Sơ Hạ, nhưng thế cũng đủ để họ hi vọng

“Sơ Hạ, mau tới cứu cha mẹ đi con! Cha mẹ đau quá! Con mau nói với Tạ tổng là chúng ta đã nuôi dưỡng con đi, bảo cậu ấy tha cho chúng ta đi!”

“Đúng vậy đó Hạ Hạ, con phải báo đáp công dưỡng dục của chúng ta chứ, phải không?”

Thẩm Sơ Hạ nghe những lời của bọn họ mà ớn lạnh. Thật ra cô sớm đã cạn tình cạn nghĩa với vợ chồng họ rồi, cái gì mà công dưỡng dục chứ? Họ dưỡng cô thành bộ dạng thế nào? Lúc bé cô thường xuyên bị bỏ đói, thường xuyên bị đánh đập tới mức không ngày nào lành lặn. Lớn hơn chút, cô phải giúp dì hàng xóm giao bánh khắp nơi để đổi lại những bữa cơm đơn giản. Sau khi đủ 18 tuổi, cô liền chạy tới thành phố để tránh xa họ rồi tự học tự kiếm tiền cực khổ. Thế mà họ còn mặt dày chạy tới chỗ cô làm đòi tiền cô, thế là công dưỡng dục dữ chưa? Họ vốn chẳng đủ tư cách tự gọi mình là cha mẹ.

Nhưng xét cho cùng, cô vẫn là không mong họ chết, coi như lần này là lần cuối, sau hôm nay hai bên liền không còn quan hệ nữa. Cái tên Thẩm Sơ Hạ cũng nên sớm bị xóa bỏ. Cô ghét chữ ‘Thẩm’ này.

Thẩm Sơ Hạ bước lên vài bước, liếc nhìn qua vợ chồng Thẩm một cái rồi căng thẳng đối diện với người anh ruột không thân không quen kia.

“Tạ tổng, anh có thể nể tình tôi mà tha cho họ được không?”

Thư Nhiên từ khi bước chân vào đã cảm nhận được ánh mắt chăm chú của người đàn ông luôn găm trên người mình. Anh không hề bận tâm tới bất cứ ai, bất cứ điều gì, anh chỉ nhìn cô không rời, giống như muốn nhìn thấu tâm tư, suy nghĩ của cô vậy. Kể cả khi vợ chồng Thẩm kêu la, hay khi em gái ruột của anh lên tiếng thỉnh cầu, anh vĩnh viễn vẫn nhìn cô như vậy.

Ngay giây phút này, cô nghe thấy âm thanh sụp đổ. Thế giới tiểu thuyết này đang dần tan vỡ, hoặc đúng hơn là từ khoảng khắc cô ôm lấy Tạ Bắc Thần lần đầu tiên, sự thay đổi đã chầm chậm diễn ra, giống như hiệu ứng cánh bướm mà phá hủy cốt truyện ban đầu.

Tạ Thư Nhiên vốn phải kiêu căng, cố chấp đuổi theo Du Thừa Hạo.

Du Thừa Hạo không thể nào chủ động tới tìm Tạ Thư Nhiên.

Tạ Thư Nhiên sẽ không có người bạn nào ngoài những mối quan hệ plastic xung quanh Du Thừa Hạo.

Tạ Thư Nhiên sẽ không gặp Thẩm Sơ Hạ trước sinh nhật thứ 20.

Và hơn hết, Tạ Bắc Thần lạnh lùng, vô tình vốn sẽ chẳng bao giờ có tình cảm với Tạ Thư Nhiên, và sẽ không tham gia vào mạch truyện chính.

Nhưng bây giờ…

Đây không còn là thế giới trong tiểu thuyết nữa, mọi thứ đã thoát ra khỏi quỹ đạo của tác giả và hình thành trật tự mới rồi.

______

Đếm ngược tuần quân sự cuối cùng! Like nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play