“Tạ Thư Nhiên, đến lượt cô diễn rồi! Mau vào vị trí!”
“Tạ Thư Nhiên, đạo diễn bảo đoạn này của cô lấn át nữ chính quá nên bị lược rồi!”
“Tạ Thư Nhiên, chị Tần bảo cô đi mua nước kìa!”
Tạ Thư Nhiên là một diễn viên hạng C, mới chỉ có một lượng fan nhỏ, chưa có được một vị thế vựng chắc trong làng giải trí nên thường bị mọi người ở đoàn phim đối xử tệ. Tuy nhiên, cô có gương mắt xinh đẹp kiểu cổ điển thanh thuần, khả năng diễn xuất cũng tốt, chỉ là nhân duyên quá đường không tốt lắm, lại thiếu chỗ chống lưng, thành ra công việc đã khó lại càng khó. Thậm chí nhiều đồng nghiệp hay đàn chị trong nghề còn coi cô như quả bom nổ chậm, có lẽ họ sợ với tiềm năng của cô thì việc tìm kim chủ rồi đá họ ra chuồng gà là việc sớm muộn nên cần loại trừ sớm.
Tiểu trợ lý của Tạ Thư Nhiên nhìn cô đang nằm dài trên ghế sau khi quay xong cảnh của mình, cô vô tư ăn đồ ăn vặt, rồi vừa xem video vừa cười khà khà. Cô ấy liền không kìm được mà tự hỏi tại sao mọi người lại phải đề phòng với kiểu người phật hệ như cô?
Tạ Thư Nhiên thuộc kiểu người sống vô tư, nhiều lúc còn vô trí thái quá ấy chứ! Cô ấy không quá quan tâm đến việc mình có bao nhiêu phim mỗi năm, bao nhiêu cảnh, bao nhiêu lời thoại, cô ấy không tranh không giành với đời, chỉ đợi phim tới, đóng xong rồi thu tiền về nhà là sướng rồi. Nguyên nhân chủ yếu là gia đình cô cũng thuộc dạng giàu có, cô còn có một anh trai lớn rất giỏi kiếm tiền, việc cô đi đóng phim chỉ là vì đam mê và giết thời gian mà thôi. Cha mẹ không yêu cầu nhiều ở cô, họ chỉ hi vọng cô vui vẻ mà sống, nên cô cũng không mong mình sẽ chen chân lên hàng hoa đán rồi tranh nhau sứt đầu mẻ trán với diễn viên khác.
Sau khi kết thúc buổi quay, Tạ Thư Nhiên trở về căn hộ của mình để nghỉ ngơi. Một ngày quay phim như vậy là quá sức với cô quá rồi! Tắm rửa sạch sẽ xong, cô quá lười nấu cơm nên liền đặt đồ trên mạng rồi lăn lên giường đọc tiếp cuốn tiểu thuyết mà trợ lý nhỏ giới thiệu cho cô.
Cô ấy bảo trong này có một nhân vật nữ cùng tên với cô, nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược. Tạ Thư Nhiên này là con gái của nhà họ Tạ, một gia tộc giàu có nhiều đời và còn nắm giữ một phần thế giới ngầm tại Bắc Thành. Trước cô ấy còn có một anh cả tên là Tạ Bắc Thần, hơn cô ấy tận 10 tuổi, sau khi du học nhiều năm ở nước ngoài thì đã về nước kế thừa sự nghiệp của gia tộc. Tính ra tình hình gia đình này khá giống cô, cha mẹ chủ yếu tập trung bồi dưỡng cậu con trai lớn, còn đứa con gái sau thì cực kì cưng chiều. Do đó, từ nhỏ Tạ Thư Nhiên đã có tính cách rất mạnh, cô ấy phóng khoáng, nghịch ngợm lại có chút kiêu căng, nóng nảy, khác hẳn người anh trai điềm tĩnh, lạnh lùng của mình.
Về sau, Tạ Thư Nhiên mới hiểu không phải vô tình mà hai người khác nhau như thế, sự thật là cô không phải con ruột của nhà họ Tạ. Năm xưa, một người làm của Tạ gia tên là Chu Mạn mang thai rồi sinh con cùng ngày cùng giờ với bà chủ. Sau đó, vì hi vọng con gái mình sẽ được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh tốt nhất, bà đã đánh tráo con gái mình với con gái bà chủ. Điều đó có nghĩa là Tạ Thư Nhiên vốn chỉ là con của kẻ hầu người hạ, còn Thẩm Sơ Hạ - cũng là nữ chính trong nguyên tác – mới là con nhà giàu họ Tạ.
Sau khi biết chuyện này, Thẩm Sơ Hạ được đón về Tạ gia, cha mẹ Tạ đã cố gắng rất nhiều để bù đắp lại tình cảm thiếu hụt suốt 20 năm qua. Tuy nhiên, vì đã sống cùng từng ấy năm, tình cảm cũng là thật, Tạ Thư Nhiên vẫn được sống ở Tạ gia như trước.
Tạ Thư Nhiên biết chuyện liền trở nên ngoan ngoãn hơn, không dám tùy hứng như xưa nữa, Thẩm Sơ Hạ muốn gì, cô ấy đều nhường cho, kể cả chiếc vòng đầu tiên mà mẹ Tạ tặng cô khi tròn 18 tuổi, hay người bạn thân từ nhỏ Du Thừa Hạo – cũng là nam chính. Nhưng Thẩm Sơ Hạ vẫn là ghi thù Thư Nhiên đã sống trong thân phận tiểu thư 20 năm, trong khi cô ta phải ở nhà thuê, tự đi làm thêm để kiếm học phí. Cuối truyện, Tạ Thư Nhiên bị đá đến một nhà máy độc hại để làm việc rồi chết ở tuổi 32, còn nam nữ chính đương nhiên là hạnh phúc bên nhau tới đầu bạc rồi.
Thẩm Sơ Hạ rõ ràng là hào quang nữ chính quá mạnh! Nếu độc giả nào có não thì đều nên thấy cô ta cũng chẳng phải dạng vừa gì! Nhưng con cưng của tác giả luôn sáng giá nhất, ông ta luôn tìm được cách tẩy trắng hoàn hảo cho cô ta.
Chỉ thương cho nữ phụ cùng tên với cô. Có thể đoạn đầu truyện cô ấy có vẻ hung hăng, kiêu ngạo, nhưng chẳng phải xuất thân danh gia vọng tộc đã nuôi cô ấy thành dáng vẻ này sao, hơn nữa, cô ấy cũng chưa làm gì quá trớn, cũng chẳng làm tổn thương đến người nào. Về sau, khi nữ chính quay về, cô ấy còn tự nguyện nhường ngôi, lui về ở ẩn. Như thế còn chưa đủ sao?
Với cả, việc Tạ Thư Nhiên sống trong thân phận Tạ tiểu thư đâu phải do bản thân cô ấy đâu? Là người giúp việc tâm cơ kia đã làm cơ mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT