Đoạn, Mạc Tuệ nắm lấy cánh tay của Trình Sầm Ân, trông có vẻ rất tình cảm, khuôn mặt của cô ta không tránh khỏi sự mê mẩn, đôi môi đỏ căng mọng du dương gọi : "Anh Ân…"
Mạc Tuệ rất nhanh trí, nếu như không thể khiến Lục Hàn quan tâm đến mình vậy chỉ cần có được Trình Sầm Ân mấy chốc cô ta sẽ nổi tiếng hơn.

Đó là kế sách mà Mạc Tuệ đã vạch ra chỉ mới đây, tiếc là không như mong muốn của cô ta, đâu phải chuyện gì cũng đều suôn sẻ, đối mặt với Mạc Tuệ là biểu cảm lạnh nhạt thể hiện rất rõ trên khuôn mặt đẹp trai kia, hắn chán ghét đẩy tay của Mạc Tuệ, lười nhác mà nói: "Chỉ có cô rảnh mà thôi, tôi còn rất nhiều việc cần phải làm, nếu như cô muốn tập lại thoại thì tự tập một mình đi."
Dứt lời, Trình Sầm Ân không màng đến cảm  xúc  của Mạc Tuệ mà đi thật nhanh, miễn là không ở cùng với cô ta là được.

Trong khi đó Mạc Tuệ vẫn còn đứng ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của Trình Sầm Ân, hớt hải: "Anh Ân, đợi em đã…"

Thật bực mình mà, Trình Sầm Ân này có phải là đàn ông không, nhìn thấy nhan sắc quyến rũ của mình mà không có chút đ.ộng tình nào sao? Hay hắn thích đàn ông????
"Haizz, Mạc Tuệ này thật vô dụng mà, có một chiêu cũ rích mà vẫn thích dùng, chắc là muốn tạo scandal cho bản thân sao?"
"Ha ha ha, mặc kệ cô ta đi, cô nhìn đi anh Sầm Ân còn không thèm nhìn dù chỉ một cái nữa là, xem ra anh ấy chán ngấy bộ dạng cô ta rồi."
Trong lúc chuẩn bị đuổi theo Trình Sầm Ân thì cô ta vô tình nghe được những lời không hay về mình, ngay lập tức giận dữ quay lại, hét ầm lên: "Hừ!!! Hình như các người quá nhàn rỗi đúng không? Tôi nghĩ chắc là hai người không muốn làm việc ở đây nữa hả?"
"Xin...xin lỗi...cô."
Có miệng nói xấu nhưng không có gan đối mặt, hai cô gái kia sợ sệt vô cùng, ríu rít mà xin lỗi Mạc Tuệ.

Tuy nhiên, cô ta làm sao có thể bỏ qua được, trước giờ chính là vậy, thích làm quá lên mọi chuyện, chỉ tay thẳng vào hai người kia, mạnh miệng nói: "Xin lỗi sao? Hừ quá muộn rồi, tôi lập tức cho người sa thải hai cô."
Chỉ là đột nhiên Mạc Hy xuất hiện đúng lúc, cứu rỗi cho hai người, ánh mắt sắc lạnh cùng cơ miệng cứng cỏi: "Chỉ cần chị muốn là có thể sa thải hả? Chị nên nhớ họ là nhân viên của Lục thị phân bổ đến để giúp chuẩn bị quay phim, chị cũng  không có quyền đuổi người ta."
Ánh mắt và lời nói của Mạc Hy làm cho ả ta giận đỏ người, cũng trùng hợp thật, cứ hễ làm việc gì cô đều xuất hiện.
"Chị Hy Hy…" Hai cô gái tỏ ra run rẩy, ôm chặt lấy nhau, khi thấy cô xuất hiện liền cảm thấy rất biết  ơn cô.
Mạc Tuệ sững sờ: "Ồ là cô ư, thật không ngờ lại gặp cô ở đây thật trùng hợp quá rồi."
Không để tâm đến lời nói châm biếm của Mạc Tuệ, cô khẽ đưa mắt nhìn hai người họ, noia: "Hai người đi làm việc của mình đi, nhớ là lần sau đừng ăn nói linh tinh nữa, giữ miệng cẩn thận một chút."
"Vâng ạ, vâng ạ! Cảm ơn chị rất nhiều."

Rất nhanh, hai người họ ba chân bốn cẳng  mà chạy khỏi đó.

Trong thâm tâm đã rất sợ hãi rồi, không dám mà ở lâu.
Cách xử lý của cô lại bị Mạc Tuệ cười nhạo: "Mạc Hy cô  ra oai để lấy lòng bọn họ sao? Ha ha ha thật buồn cười."
Không hề giận dữ vì lời chế nhạo kia, Mạc Hy còn thẳng miệng phản kích: "Tôi không thể so với chị được, lại dùng người nổi tiếng làm bàn đạp cho bản thân,  ừm mưu kế rất thâm thúy, chỉ là nó đã thành game over mất rồi, tôi khuyên chị nếu muốn nổi tiếng nên dùng thực lực đừng dùng mưu kế, như vậy chị không đủ tư cách để làm ngôi sao đâu."
Nói rồi, Mạc Hy hất tóc ngạo nghễ mà đi..
"Cô dám…" Bị bắt bẻ ngược lại, Mạc Tuệ phẫn nộ, định lên tiếng chửi mắng mà lúc đó có một nhân viên chạy đến, lên tiếng cắt ngang lời của cô ta: "Mạc Tuệ, lát nữa có cảnh quay trên không, cần đu dây cô vào đây chuẩn bị một lát đi."
Đu dây??? Mình có cách rồi.
Và sau đó thì Mạc Tuệ đã nói cho nhân viên nghe ý kiến của mình.

Cô nhân viên kích động: "Cái gì chứ? Nếu làm như vậy sẽ gây chết người đó, không thể, không thể được."
Mạc Tuệ trấn an cô ấy lại, lời nói thản nhiên vô cùng: "Cô yên tâm đi không chết người được đâu, chẳng qua chỉ là bị trầy xước một chút mà thôi."
Thấy cô ấy có vẻ ngờ ngờ không dám nói, Mạc Tuệ liền lớn tiếng đe dọa: "Nếu như cô không làm như lời của tôi thì đừng mong tiếp tục công việc này nữa."
"Em...em biết rồi ạ, em đi làm ngay." Cô ấy run rẩy toàn thân, nhưng vẫn chấp nhận sự đề xuất có chút rủi ro cao kia.
Mạc Tuệ nở một nụ cười thích chí, gương mặt ẩn hiện sự chiến thắng, Mạc Hy ơi là Mạc Hy, nếu như cô đã thích đối đầu với tôi như vậy thì tôi cũng không ngại mà từ chối thách đấu.
Cô chết chắc rồi!!!
----còn---.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play