Thật xúc động khi nghe tiểu Trạch nói, kỳ thực mà nói cuộc đời của cô xuất hiện thằng bé tựa như là món quà vô giá mà Thượng Đế ban tặng cho cô.

Mãi suy nghĩ, chợt nhớ đến: "Chắc là con đợi mẹ lâu rồi đúng không, mẹ có mua rất nhiều  đồ ăn cho con nè."
Tiểu Trạch không để ý tới hộp đồ ăn, mà cái cậu bé để tâm đến là khuôn mặt tiều tụy của Mạc Hy, hoi hóp trông thật đau lòng.
Đột ngột cậu bé chạy nhanh vào phòng bếp, Mạc Hy với tiếng theo: "Tiểu Trạch con định làm gì vậy?"
"Mẹ đợi con một lát." Không nhìn cô, thanh âm non nớt vang lên.
Mặc dù thằng bé là con ruột của cô, cơ mà cô vẫn không hiểu được thằng bé muốn làm gì.

Tựa như mọi việc tiểu Trạch làm luôn có tính toán riêng.

Cô cũng không đoán ra được.
Tầm chừng năm phút sau, tiểu Trạch đi ra, trên tay là một ly nước chanh nóng, chìa ra nói: "Mẹ ơi, có phải mẹ vừa say xe đúng không? Mẹ uống một chút nước chanh nóng đi cho khỏe."
Ôiii!!!! Tiểu Trạch của cô thật chu đáo mà.

Cô nghĩ nếu như sau này cô gái nào lấy được tiểu Trạch nhà cô chắc hạnh phúc lắm.
"Mẹ yêu con quá tiểu Trạch." Không kìm được cảm xúc, Mạc Hy ôm chầm lấy cậu bé, tiện tay cầm lấy ly chanh nóng uống ực một hơi, kèm theo vài lời: "Quả thật mà nói đàn ông trên đời chỉ là tạm bợ, chỉ có tiểu Trạch của mẹ là mãi mãi."
Cho đến sáng hôm sau, Mạc Hy vẫn đi làm như bình thường, trông cô có vẻ vui hơn thường ngày: "Chào buổi sáng Anh Anh."
Đồng Anh Anh là thực tập sinh hôm trước đã đứng ra nói đỡ giúp cô, cho nên bây giờ cô và Đồng Anh Anh xem như rất thân thiết.

Cô ấy nhìn thấy cô, ngây ngẩn: "Chị Hy Hy, chị đến rồi sao? Mau chuẩn bị đi chúng ta phải khởi hành rồi."
Khởi hành!
"Chúng ta có nhiệm vụ đột xuất gì ư?" Mạc Hy nghiêng đầu thắc mắc mà hỏi.
Đồng Anh Anh nhanh tay lấy ra một tấm ảnh, trên đó có hình của một anh chàng có mái tóc màu hồng, khuôn mặt tuấn tú vô cùng, Đồng Anh Anh bày ra vẻ mặt e thẹn giải bày: "Hôm nay chúng ta được phân bổ đi quay quảng cáo cổ đại cho Trình Sầm Ân đó,sẵn tiện lên núi để ngắm cảnh rồi chụp hình."
Nhìn thấy tấm ảnh đó, Mạc Hy kích động, gương mặt đỏ ửng lên vì thích thú: "Trình Sầm Ân, diễn viên hạng A nổi tiếng đây mà."
Mộ Khải Uy là ca sĩ hạng A thì Trình Sầm Ân cũng không phải dạng vừa.

Chợt nhớ: "Nhưng mà chẳng phải anh ấy vẫn luôn ở nước ngoài làm việc sao? Trở về lúc nào mà mình không hay biết nhỉ?"
Đồng Anh Anh vô cùng hào hứng nói: "Đúng vậy,anh ấy về nước tầm một tuần rồi, em còn nghe nói đây là quảng cáo đầu tiên mà anh ấy nhận kể từ khi về nước."
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, cô và Đồng Anh Anh vừa đi vừa nói: "Mà chắc anh ấy không diễn một mình đúng không?"

"Vâng, bạn diễn của Trình Sầm Ân là Mạc Tuệ, lại nói lựa chọn Mạc Tuệ có gì đó sai sai, em cảm thấy cô ta không hợp với Trình Sầm Ân một chút nào cả."
Nghe thấy cái tên mà bản thân vô cùng chán ghét thốt ra từ miệng của Đồng Anh Anh, Mạc Hy lấy làm thất vọng , tại sao lại là Mạc Tuệ cơ chứ? Cô ta thật may mắn mà, hic hic…
Bỏ qua việc đó, cô và Đồng Anh Anh đi vội lên xe nếu không sẽ trễ mất.

Chiếc xe buýt chạy không quá nhanh lắm nhưng mà khi đến nơi lại khiến Mạc Hy chóng hết cả mặt, đầu óc quay cuồng như chong chóng.
"Lại bị say xe." Một tay của cô vịn chặt cửa xe, chật vật đi ra khỏi xe.
Chợt, Đồng Anh Anh nắm lấy cánh tay cô,một thanh âm thích chí vang lên: "Chị Hy Hy  nhìn xem bên kia đi đó là Trình Sầm Ân."
"Where? Where?" Mặc dù đang rất khó chịu trong người, tuy nhiên khi nghe đến tên của Trình Sầm Ân thì cô còn kích động hơn cả Đồng Anh Anh, đến việc nói chuyện cũng chuyển biến thành tiếng anh.
Đồng Anh Anh chỉ tay, cô thuận mắt nhìn theo, thu gọn vào tầm mắt là hình ảnh Trình Sầm Ân mặc một bộ phục trang trong đẹp mắt vô cùng.
Wow, gương mặt kia anh tuấn quá đi mất, lại nói thân hình còn mê người như vậy, ôi ai đó hãy cứu cô ra khỏi sự đẹp trai này điiii.
"Chị Hy Hy chị làm sao vậy?" Đồng Anh Anh chợt thấy nặng tay, nhìn qua thì lại thấy Mạc Hy đang sắp ngã xuống thuận miệng mà lên tiếng.
Mạc Hy xấu hổ đứng thẳng dậy, nghiêm chỉnh: "Chị không sao, chỉ là thấy chóng mặt mà thôi."
Cô ngụy biện đó, thật ra cô bị Trình Sầm Ân mê hoặc.

Hắn đẹp đến nỗi khiến cô mất bình tĩnh.
Đột nhiên, một bàn tay chạm nhẹ lên vai của Trình Sầm Ân, không ai khác chính là Mạc Tuệ, cô ta nhìn Trình Sầm Ân đầy ma mị, thanh âm có chút cưỡng cầu và nũng nịu: "Anh Ân à, chúng ta đang rảnh vậy anh có thể cùng em tập lại đối thoại không?"
Ặc! Bao nhiêu cảnh tượng đẹp mắt hãi hùng lại bị Mạc Tuệ đánh đổ.

Cô ta làm cô thật mất hứng ngắm trai mà..
Đồng Anh Anh bức bối nói: "Chị Hy Hy, chị có cảm thấy Mạc Tuệ rất mặt dày hay không? Cô ta không sợ nếu để phóng viên nhìn thấy hình ảnh õng ẹo đó chắc chắn sẽ lên trang đầu của bìa tạp chí cho mà xem."
Tiếng thở dài bất lực của Mạc Hy vang lên: "Có khi đó là điều mà cô ta mong muốn ấy chứ."
-----còn----.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play