Mạc Hy đưa tay nhận lấy tấm hình kia, rồi cất vào túi xách, thuận miệng nói thêm vài lời: "Thật ra chữ ký không phải là khoản thù lao mà tôi mong muốn sẽ nhận, cô biết đó đồng nghiệp của tôi chính là fan ruột của cô cho nên việc cô cho chữ kí cũng là điều tất yếu mà một người nổi tiếng như cô nên làm.

Riêng tôi thì vẫn chưa nhận được thù lao riêng của mình."
Sự thật hiển nhiên Niệm Tu Trúc sẽ tức giận vùng vẫy: "Hừ vô căn cứ, vậy rốt cuộc thì cô muốn cái gì?"
Rất nhanh Mạc Hy đi vào vấn đề chính: "Tôi chỉ muốn được hợp tác cùng cô.

Tất nhiên Lục thị cũng muốn có được những thông tin độc quyền từ công ty của cô."
Không giấu được sự kích động nhất thời, giây phút Niệm Tu Trúc nhận ra điều Mạc Hy nói lại khiến nổi giận chồng chất lên nhau: "Cô đừng hòng, điều đó tuyệt đối không bao giờ xảy ra đâu."
Mạc Hy sớm đã đoán trước được Niệm Tu Trúc sẽ từ chối thẳng thừng, vì vậy hiện trên khuôn mặt của cô là sự bình tĩnh khôn khéo: "Cô không cần sấn sổ lên như vậy đâu, nếu như cô không đồng ý thì xem như nãy giờ tôi chưa nói gì.

Có điều…"

Nói đến đây Mạc Hy nhìn chằm vào đôi mắt đầy rẫy tia giận của Niệm Tu Trúc, ngón tay chỉ lên vạt áo sơ mi của mình biện lý do: "Có điều cô không hợp tác với Lục thị cũng được chỉ là chiếc máy ghi hình mini của tôi vốn đã quay lại được cảnh cô ở trong thang máy chật vật như thế nào, chỉ cần bấy nhiêu đó thôi là đủ rồi."
"Cô….chúng ta nói chuyện một lát đi." Niệm Tu Trúc kinh hãi, vẻ mặt chùng xuống.
Mạc Hy thầm cười trong lòng, cùng với đó là sự phấn khích khôn cùng.

Thì ra Niệm Tu Trúc cũng dễ bị mắc lừa như vậy.  Cô chỉ mới bày ra mấy câu mà Niệm Tu Trúc đã tin rồi.

Sợ rằng Niệm Tu Trúc sẽ nhận ra vì vậy cô nhanh chóng đáp lời: "Được chúng ta nói chuyện."
Tầm chừng ba mươi phút sau đó Mạc Hy rời khỏi công ty của Niệm Tu Trúc trong sự hân hoan và trào phúng.

Vậy mà cô lại có thể dễ dàng lấy được hợp đồng hợp tác với công ty của Niệm Tu Trúc.

Xem ra lần này cô nhận được một khoảng tiền thưởng lớn nữa rồi.

Đang trong lúc cô phấn khởi với việc mình lấy được hợp đồng độc quyền, đột nhiên điện thoại bên trong túi xách đổ chuông, Mạc Hy nhanh chóng lấy ra mà nghe máy: "Tôi nghe đây trợ lý Ngô, có chuyện gì vậy?"
"Có chuyện không hay rồi phu nhân, tiểu thiếu gia ngất xỉu ở trường hiện được đưa vào bệnh viện cô mau chóng đến đây đi." Thanh âm của Ngô Tư phát ra vô cùng bấn loạn, dù gì cậu bé cũng có quan hệ với chủ tịch cho nên thân là một trợ lý thân thiết của anh, hắn cũng lo lắng vô cùng.
Riêng Mạc Hy là mẹ của cậu bé tất nhiên cô là người sợ hãi hơn ai hết, từng chữ ngắt quãng pha lẫn âm thanh sốt ruột : "Tôi...tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay đây."
Nói xong Mạc Hy cúp máy thật nhanh, rồi bắt taxi đến bệnh viện.

Niềm vui còn chưa hưởng thụ được bao nhiêu thì hay tin con trai nhập viện.

Bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh của tiểu Trạch, mong muốn của cô chính là con trai được bình an vô sự.

 
Cùng lúc đó tại bệnh viện, đứng trước phòng cấp cứu của tiểu Trạch là tiếng gào khóc nức nở xen lẫn sự hối lỗi, bộc bạch: "Hức...hức...là lỗi của con, do con nên anh tiểu Trạch mới bị bắt nạt, tất cả đều do con...hức hức."
Lục Hàn xổm chân ngồi xuống, xoa đầu cô bé trấn áp để Manh Manh có thể bình tĩnh lại: "Con gái yêu của ba đừng khóc nữa mau nín đi, tất cả không phải lỗi của con đâu, vừa rồi ba đã xem camera giám sát ở trường việc tiểu Trạch ngất xỉu không phải do con đâu, nên con đừng tự trách bản thân mình nữa."
Chợt nhiên ánh mắt của Manh Manh trở nên lơ đãng, hồn nhiên hỏi Lục Hàn: "Anh tiểu Trạch sẽ không trở nên ngốc nghếch đúng không ba?"
Đúng lúc đó bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, tiện tay kéo khẩu trang xuống nói: "Vết thương trên đầu của Tiểu Trạch đã không sao rồi.

Cậu bé vẫn còn minh mẫn lắm!"
Vị bác sĩ kia được dịp đưa tay véo má của Manh Manh trêu chọc: "Đừng khóc nữa nghe chưa, anh của cháu va chạm nhẹ mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe lại ngay thôi mà."
Vẻ mặt bất mãn của Manh Manh hiện lên khi bị Đàm Khúc Khuê véo má: "Ể chú Khúc Khuê à tại sao chú lại ở đây vậy? Còn mặc đồ bác sĩ."
Đàm Khúc Khuê nhún vai bỏ tay khỏi má của cô bé trề môi nói: "Đây vốn dĩ là bệnh viện của nhà chú mà, chú không ở đây thì còn ở đâu nữa?"
Chưa đầy một phút đột nhiên sắc mặt của Đàm Khúc Khuê thay đổi, nổi cơn thịnh nộ nói: "Cháu đó tuyệt đối không được gọi chú là chú Khúc Khuê nghe rõ chưa? Phải gọi là chú Đàm đẹp trai."
Manh Manh trào phúng, chu môi đầy cảm thán nói: "Chú Khúc Khuê à chú không cần tự luyến như vậy đâu, tuy là cháu nhỏ tuổi nhưng cháu biết phân biệt đâu là người đẹp và đâu là người xấu."
"Ý cháu nói chú không đẹp trai hả?" Đàm Khúc Khuê khua tay múa chân có chút bất mãn.
"Thì đúng là như vậy mà."
 Lục Hàn cười trừ trước con gái của mình, cứ hễ mỗi lần gặp mặt Đàm Khúc Khuê thì cô bé không thẹn mà châm chọc hắn.

Thấy vậy liền xen vào nếu không vấn đề ai đẹp ai xấu sẽ không có hồi kết: "Được rồi đừng tranh cãi nữa, nói gì thì nói cũng cảm ơn cậu rất nhiều."
Nghe thấy giọng của Lục Hàn, Đàm Khúc Khuê
liền xoay người lại, cười điềm đạm: "Không cần khách sao đâu, tiểu Trạch là con trai của cậu cho nên đây là việc mình nên làm, có điều việc cậu đã tìm được mẹ của Manh Manh rồi tại sao cậu lại không nói cho mình biết hả?"
Lục Hàn khẽ nhíu mày: "Cậu nói vậy là sao? Mình không hiểu cho lắm!"
Đàm Khúc Khuê đen mặt bày tỏ sự thất vọng: "Vừa nãy mình đã xét nghiệm máu của thằng bé, vốn dĩ máu của nó giống hệt nhóm máu với Manh Manh, hai đứa nhỏ căn bản là anh em ruột thịt, vậy mà cậu dám lừa gạt tôi nữa à?"
Nghe đến đây Lục Hàn sửng sốt gần như không tin vào tai mình nữa: "Cậu nói có thật hay không?"
Chứng kiến chuyện mà Đàm Khúc Khuê đã nói điều đó khiến Manh Manh quá đỗi vui sướng: "Chú Đàm đẹp trai à con và anh tiểu Trạch thật sự là anh em ruột sao?"
Đàm Khúc Khuê híp đôi mắt: "Chịu gọi chú là chú Đàm đẹp trai rồi à?"
---còn--.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play