Vốn dĩ cuối tuần của Kinh Từ vô cùng tồi tệ
Buổi tối thứ 7 anh đi thăm Lý Lam, Lý Lam rất vui vẻ rồi cùng với dì giúp việc làm một bàn thức ăn thịnh soạn.
Nhưng không có Đào Minh Chước ở bên, tất cả đồ ăn lại một lần bị màu xám tẻ nhạt bao trùm, cá trông rất tanh, bề mặt canh cá nổi váng dầu lõng bõng, đến cả rau xanh trông cũng héo hon.
Kinh Từ biết mấy cái này thực ra chỉ là ảo giác của mình nhưng anh anh hoàn toàn không muốn động đũa.
Có lẽ vì hiệu quả “gợi vị” của Đào Minh Chước quá mạnh nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Kinh Từ cảm thấy có lẽ bản thân đã sinh ra sự ỷ lại ở một mức nào đó với người này.
Kinh Từ miễn cưỡng uống hết bát canh cá rồi đẩy bát cơm ra, làm ra vẻ mình đã ăn no sau đó nói với Lý Lam: “Con ăn no rồi”.
Lý Lam đang xem tivi chỉ ừ một tiếng rồi nói: “Sáng mai mẹ phải đến chỗ này học vẽ tranh sơn dầu, chiều con đến đón mẹ nhé sau đó đưa mẹ đi uống trà chiều với dì Từ tiện thể để bà ấy gặp con luôn”.
Kinh Từ cảm thấy lịch trình của Lý Lam còn dày hơn cả của mình nữa.
Anh mỉm cười hỏi: “Lúc trước không phải mẹ đang học piano sao? Sao giờ đã biến thành tranh sơn dầu rồi? Hơn nữa sao mẹ không mời người ta đến nhà dạy?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play