Buổi chiều hôm đó sau khi rời khỏi nhà Lý Lam, Đào Minh Chước không về nhà ngay mà đi bộ không có mục đích ở bên ngoài rất lâu.
Cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt trời một lúc, mãi đến khi viền mắt nóng lên, hai mắt đau đến nỗi không thể tiếp tục nhìn nữa thì cậu mới chán nản cúi đầu xuống.
Ban đầu Đào Minh Chước chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, thậm chí cậu còn tưởng Lý Lam đang đùa với mình, bởi vì trước nay cậu chưa bao giờ nghe, cũng không thể hiểu nổi sự tồn tại của căn bệnh này.
Người từ nhỏ đến lớn luôn ăn cơm nghiêm túc, coi một ngày ba bữa là một trong những chuyện quan trọng nhất đời người như Đào Minh Chước hoàn toàn không thể hiểu được không có cảm giác thèm ăn trong một thời gian dài, không thể ăn nổi cơm rốt cuộc là cảm giác như thế nào.
Mà Kinh Từ…tại sao lại không muốn nói cho mình biết chứ?
Lúc đó Lý Lam thở dài nói: “Thực ra bệnh không ăn nổi cơm này lần đầu tiên cô nghe nói đến, nhưng thư Ký của Tiểu Từ nói, trước khi quen cháu thì mất mấy tháng Tiểu Từ không thể ăn cơm một cách bình thường rồi”.
“Nhưng may mà sau này gặp được cháu”. Lý Lam cười híp mắt vỗ vai Đào Minh Chước nói: “Lương Kinh Kinh nói với cô, cháu ăn cơm trông rất ngon, lúc đó Tiểu Từ vừa bước vào nhà ăn của công ty là nhìn thấy cháu luôn, nó nói chỉ cần nhìn dáng vẻ của cháu ăn cơm thì nó mới có thể nuốt nổi cơm”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT