Mặc dù lúc đó nguyên văn lời bác sĩ nói là phải nghỉ ngơi mười ngày nhưng sau khi nghỉ được một tuần, Kinh Từ thấy hiệu quả xử lý công việc của mình khi ở nhà rất thấp nên mặc cho Đào Minh Chước không đồng ý, mặt đầy sự phản đối nhưng Kinh Từ vẫn kiên quyết đi đến công ty vào thứ hai.
Nhưng không biết có phải do ảo giác của Kinh Từ hay không mà anh luôn cảm thấy hai ngày này dường như Đào Minh Chước hơi thất thần, không tập trung.
Mỗi khi Kinh Từ vô tình ngước mắt lên nhìn về phía Đào Minh Chước thì sẽ luôn bắt gặp cậu đang nhìn trộm mình.
Trong biểu cảm của Đào Minh Chước mang theo chút muốn nói nhưng thôi, trong giây phút ánh mắt giao nhau thì cậu sẽ làm ra vẻ như không có chuyện gì mà dời mắt đi chỗ khác, cả người trông như ở trạng thái lo lắng bất an.
Có lúc Kinh Từ sẽ phát hiện một mình cậu ngồi ngẩn ngơ ở phòng khách, khi đó cậu cúi đầu nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
Trạng thái này của cậu khiến Kinh Từ hơi khó hiểu, nghi hoặc nhưng anh lại không biết nên mở miệng hỏi thế nào.
Buổi tối thứ hai khi ăn cơm, Đào Minh Chước vẫn trong trạng thái hồn để trên mây, Kinh Từ phát hiện cả bữa cơm cậu chỉ gắp món rau xanh ở trước mặt mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play