Buổi tối đầu tiên ở nhà Kinh Từ, Đào Minh Chước ngủ không ngon lắm.
Ngày hôm sau là thứ bảy, mặc dù không phải đi làm nhưng Đào Minh Chước vẫn dậy khá sớm. Vừa đi đến phòng khách, cậu đã thấy Ôn thái y đang liếm láp chiếc bát của em ấy, chiếc bát được em ấy liếm sạch đến nỗi có thể soi gương được.
Ôn thái y vừa nhìn thấy Đào Minh Chước thì “hú hú” hai tiếng rồi vẫy đuôi liên tục.
Ôn thái y có hơi thừa cân nên bình thường Kinh Từ sẽ khống chế lượng thức ăn của em ấy, nhưng mỗi lần Đào Minh Chước nghe thấy em ấy kêu lên thảm thiết như vậy thì thường cảm thấy em ấy chắc chắn rất đói bụng.
Trải qua một khoảng thời gian sống cùng nhau, Ôn thái y và Đào Minh Chước đã rất thân với nhau rồi, dường như em ấy coi Đào Minh Chước là “con người ngốc nghếch vừa làm nũng là có thể lấy được nhiều thức ăn hơn”.
Cho Ôn thái y ăn xong, Đào Minh Chước ngồi trên sofa ra vẻ tri thức đọc sách một lúc thì Kinh Từ đã xuống lầu.
Có thể là do ánh nắng ngoài cửa sổ khá gắt, cũng có thể là do anh vừa ngủ dậy nên hai mắt của Kinh Từ hơi nheo lại, sườn mặt của anh cũng bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ bao phủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT