Giây phút thấy Kinh Từ đưa kem đến trước mặt mình, Đào Minh Chước thừa nhận bản thân hơi hoảng loạn.
Mặc dù nói không rõ nhưng hành động đưa kem đến trước mặt của mình rất dứt khoát, đồng thời anh luôn dùng ánh mắt và ngón tay ra hiệu bản thân mình lại gần một chút.
Mặc dù Đào Minh Chước bị xịt keo trong chốc lát nhưng cậu cảm thấy chẳng có gì không hợp lý cả.
Cậu cảm thấy Kinh Từ cũng phải tự động viên mình rất lâu mới đi đến bước đường này, nếu bản thân lạnh lùng từ chối vậy thì tình cảnh hiện tại sẽ trở nên rất ngượng ngùng, cứng nhắc.
Chỉ bởi vì kem của anh bị chảy nên cậu giúp anh một tay thôi, hơn nữa lãng phí thức ăn là không tốt, chỉ có vậy thôi. Đào Minh Chước tự nói với bản thân như vậy.
Miếng kem kia mát lạnh, ngọt lịm nhưng sau khi nuốt xuống thì Đào Minh Chước cảm thấy cổ họng của mình nóng bỏng.
Không khí chợt tĩnh lặng.
Sau khi đứng thẳng người, Đào Minh Chước căn bản không dám nhìn vào mắt của Kinh Từ mà chỉ nói: "....Chỗ nghỉ chân có ghế dài đó, hay là chúng ta qua đó ngồi ăn?"
Một lúc sau cậu nghe thấy Kinh Từ nói: "Được".
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT