Kinh Từ trải qua một tuần đầy vô tri vô giác.
Thực ra Kinh Từ không hề muốn dùng từ này để diễn tả cuộc sống của mình nhưng dường như chỉ có từ vô tri vô giác này mới có thể miêu tả một cách chính xác trạng thái của bản thân anh.
Công việc cường độ nặng vốn đã khiến tinh thần của Kinh Từ căng như dây đàn, nhưng càng tồi tệ hơn chính là vì không thể gặp được Đào Minh Chước nên một lần nữa anh lại rơi vào trạng thái không ăn nổi cơm.
Thực ra cứ liên tục duy trì trạng thái như này thì có lẽ anh sẽ quen dần, rồi từ từ sống chung với nó.
Nhưng bởi vì bản thân từng có thời gian ngắn trải nghiệm hạnh phúc có thể ăn uống bình thường trên người Đào Minh Chước vậy nên cảm giác không có khẩu vị hiện tại khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu, bức bối.
Anh giống như một cái thân cây khô quắt vậy, luôn luôn cố gắng mọc rễ dài ra để hút được nước nhưng hiện tại cái rễ này luôn gặp những vật cản đường nó đến với nguồn nước.
Bởi vì không cảm thấy đói nên Kinh Từ phải đặt báo thức để nhắc nhở bản thân đến giờ cơm rồi.
Anh treo bức tranh sơn dầu hình hamburger mà Đào Minh Chước vẽ cho mình trong phòng làm việc, lúc ăn cơm anh sẽ thường ngẩng đầu lên nhìn, hy vọng bản thân có thể cảm thấy cảm giác thèm ăn dù chỉ là một chút.
Nhưng tranh rốt cuộc vẫn chỉ là tranh, Kinh Từ vẫn không thể ăn được cơm.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play