Tiểu Bạch được trở về vui mừng khôn siết, không biết nguyên nhân đằng sau mình được về sớm trước thời hạn thật sự là gì.
Cậu ta cứ tưởng tổng giám đốc nổi lòng từ bi, nể tình cậu theo anh bao lâu nên cho cậu ta trở về.
Nhưng nếu biết chắc trái tim cậu ta sẽ tan nát mất.
Không hay biết bản thân bị lợi dụng còn nhiệt tình làm việc giúp Uyển Tình sắp xếp tiếp cho lễ kỉ niệm.
Nhờ có anh ta mà công việc thuận lợi hơn rất nhiều, cô cũng dễ thở hơn.
Lễ kỉ niệm của Lâm thị có chút khác với các công ty khác, nó được chia làm hai thời điểm.
Thứ nhất là thời gian ban ngày sẽ dành cho khách đến tham dự, còn thứ hai là thời gian từ bảy giờ tối đến mười giờ là dành riêng cho nhân viên công ty.
Mọi năm tập đoàn quy định tất cả nhân viên phải tham dự, đây cũng là đãi ngộ đặc biệt của tập đoàn cho sự cống hiến của họ.
Tất cả nhân viên đều háo hức khi được tham dự bởi toàn bộ chi phí đều do phía tập đoàn chi trả, họ chỉ cần suy nghĩ xem nên diện bộ nào thôi.
Phải nói là Lâm thị tuy áp lực, mỗi một người đều phải luôn lỗ lực không ngừng nghỉ nhưng những gì họ nhận được từ tập đoàn là hoàn toàn xứng đáng.
Buổi lễ ban ngày bắt đầu từ sớm đã có rất nhiều dãy xe lần lượt đi tới, khắp mọi nơi đều là những chiếc xe sang trọng, giá cả trên trời không phải người thường có thể mua được.
Tất cả khách mời tới dự không chỉ có người trong giới kinh doanh mà còn có nhiều quan chức trong nước.
Họ tới đây đều có chung một mục đích là tranh thủ cơ hội thiết lập mối quan hệ tốt với Lâm thị, mở ra ánh sáng cho con đường kinh doanh trong tương lai.
Hôm nay Uyển Tình còn phải gánh vác công việc hậu cần của bữa tiệc nên cô không cần phải theo anh.
Lâm Trạch Dương rút kinh nghiệm từ lần trước không dám đem cô ra ngoài nữa nên mới giao cô công việc hậu cần, còn đáng thương cho Tiểu Bạch, hôm nay sẽ phải làm bình chứa rượu cho anh.
Dưới sự điều hành của cô và Tiểu Bạch mọi thứ đều đã ở trạng thái hoàn hảo nhất.
Suốt cả buổi Uyển Tình cũng rất nhàn hạ, hầu như không có vấn đề phát sinh.
Cô nhàm chán ngồi trước máy giám sát toàn cảnh bữa tiệc.
Qua đây cô có thể thấy được tất cả khách mời, cô nhìn thấy Y phu nhân của Y gia, bên cạnh còn có cả Y Thanh Dao.
Nhìn thấy bản mặt chán ghét của cô ta cô lại thấy buồn nôn, nghĩ đến cô ta là tiểu thư nhà danh môn quý tộc vậy mà mở miệng ra toàn là những lời chói tai khó nghe y như mấy bà bán rau ngoài chợ vậy.
Cô tò mò không biết bây giờ quan hệ của cô ta và Tiêu Phong thế nào rồi.
Kể từ scandal lần trước nghe nói anh ta đã biến đâu mất, không biết giờ đang lưu lạc ở xó nào rồi.
Đối với loại đàn ông bội bạc đó, cô không có một chút thương tiếc thậm chí còn hả dạ khi hắn thành ra như vậy, cảm giác rớt từ trên đài cao xuống chắc chắn rất thú vị.
Qua màn hình camera cô có thể thấy Y phu nhân đang nói chuyện với anh, nhưng cụ thể là chuyện gì thì cô không biết.
Lần trước ở buổi tiệc xảy ra chuyện lớn như vậy nên Y phu nhân muốn nhân cơ hội này hàn gắn mối quan hệ.
- Lâm tổng, thật ngại quá, lần trước ở buổi tiệc của gia đình là chúng tôi sơ suất để cô gái đi cùng Lâm tổng kinh sợ rồi.
Bà ta dừng một chút quan sát sắc mặt của anh, rồi nói tiếp.
- Vốn chúng tôi hôm sau đã đến muốn tỏ lòng xin lỗi nhưng nhân viên tiếp tân nói cậu đang bận không tiện gặp nên giờ mới có cơ hội.
Mong cậu bỏ quá cho! Ha.
Lâm Trạch Dương nghe bà ta nói một tràng dài thì có chút mất kiên nhẫn, không muốn nghe.
Không phải là anh bận mà do anh không muốn gặp họ mà thôi.
Y Thanh Dao đứng bên cạnh mẹ bấy giờ vì muốn thu hút sự chú ý của anh nên cố ý giả vờ nói:
- Đúng vậy Lâm tổng, lần đó là do sơ sót của chúng tôi.
Không biết anh Lâm…
Cô ta vừa dùng giọng nói đầy mê hoặc để quyến rũ anh, vừa bước lên một bước.
Lâm Trạch Dương vốn không để cô ta vào mắt nhưng một giây sau anh lại thấy một bóng đen đang đổ dần về phía mình.
Y Thanh Dao đã bày sẵn phóng viên nên cố ý giả vờ vấp ngã nhào vào lòng anh nhưng ông trời dường như cũng không đứng về phía cô ta, kế hoạch tưởng như sắp thành công bỗng
Rầm
“Aaaaa” Tiếng kêu thất thanh như gà bị cắt tiết của cô ta vang lên, sau đó ngã bẹp dí dưới đất.
Cô ta nghĩ trước một mỹ nữ xinh đẹp như vậy anh sẽ động lòng mà đỡ lấy cô ta.
Nhưng không, Lâm Trạch Dương anh lại xưa nay lại không thích làm theo lẽ thường, nhìn người đẹp sắp ngã không những không đưa tay ra đỡ mà chỉ nhẹ nhàng tránh sang một bên, để người ta tự sinh tự diệt.
Tách.
Tên phóng viên đã chụp được, nhìn tấm hình ngoài mong muốn này anh ta có chút
0_0.
Tấm hình ôm ấp yêu thương không thấy đâu mà thay vào đó là hình ảnh một người phụ nữ ngã sõng soài trên nền nhà lạnh lẽo.
Uyển Tình ngồi trước camera giám sát, đang định uống ngụm nước lại nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà phụt hết cả ra ngoài, bắn lên màn hình.
Một nhân viên gần đó thấy vậy lo lắng hỏi thăm cô.
- Thư kí Đinh, cô sao vậy? Không sao chứ?
Cô mặt đỏ bừng, cố nén nụ cười, đáp lại anh ta.
- Không… không sao.
Tôi chỉ là bị sặc nước thôi.
Hahaaa.
Bây giờ cô rất muốn cười, thật sự rất buồn cười.
Cô cười cô ta thật ngu ngốc!
Xưa nay Lâm Trạch Dương trên thương trường tuy tuổi còn khá trẻ nhưng sớm đã được mệnh danh là hồ li, hơn nữa còn là loại người máu lạnh vô tình.
Anh sao có thể không nhận ra mục đích của Y Thanh Dao chứ, mà nếu đã nhận ra thì đương nhiên sẽ không để người khác lợi dụng mình.
Nước cờ này cô ta đi cũng quá ngu ngốc rồi! Đúng là “đã ngu mà còn cố tỏ ra nguy hiểm”.
Bên này Uyển Tình cười vui sướng bao nhiêu thì khuôn mặt Y Thanh Dao lại méo mó, xấu hổ bấy nhiêu.
Cô ta đã tính toán rất kĩ chỉ cần nhào tới là sẽ ngã vào lòng anh nhưng vào thời khắc quan trọng nhất lại thấy anh bước một bước sang bên dễ dàng tránh được, còn cô ta thì ngã như thế này.
Có nhiều quan khách bị thu hút bởi thấy tiếng hét, liền dồn trọng tâm về phía này.
Y Thanh Dao có thể cảm nhận được ánh nhìn chế nhạo của mọi người, càng thêm xấu hổ, không cam chịu trong lòng.
Lúc này một giọng nói lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu.
- Y tiểu thư, cô đây là đang giúp chúng tôi bắt ếch sao?
Tất cả mọi người ban đầu thấy cảnh này tuy muốn cười lớn nhưng vì sợ ảnh hưởng của Y gia sẽ gây bất lợi cho họ.
Nhưng sau câu nói của Lâm Trạch Dương, họ thấy rõ tổng tài của Lâm thị cố ý giễu cợt cô ta thì không thèm nể nang gì nữa, có người đã cười phá lên, khiến cho hội trường sôi động hơn hẳn.
Y phu nhân thấy con gái làm trò cười cho người khác thì nhíu mày không vui, nhắc nhở cô ta mau đứng lên.
Cô ta chật vật đứng dậy trước ánh mắt giễu cợt của mọi người trong lòng càng căm tức, nghiến răng nghiến lợi thầm hạ quyết tâm
“Lâm Trạch Dương, anh đợi đấy, sẽ có một ngày tôi để anh phải quỳ dưới chân tôi cầu xin tôi yêu anh.”
Cô ta tức giận, nhưng không làm gì được anh đành bất lực xị mặt rời khỏi.
Thấy con gái không biết điều như vậy Y phu nhân chỉ có thể cười gượng xin lỗi anh.
Thật ra Lâm Trạch Dương làm cô ta mất mặt như vậy không chỉ bởi cô ta lớn gan dám lợi dụng anh mà còn là vì chuyện xảy ra ở buổi tiệc tháng trước.
Sau khi đưa cô về nhà anh đã lập tức cho người điều tra, rất may tuy chỗ cô là góc khuất nhưng vẫn bị camera ghi lại.
Anh đã xem và cũng đã biết vết thương trên mặt cô không phải do tên Tiêu Phong kia làm ra mà là Y Thanh Dao.
Hơn nữa anh còn điều tra ra cô ta chính là tình nhân của hắn.
Hắn bỏ rơi bạn cô lại còn dám có ý đồ xấu xa, bỉ ổi với Uyển Tình.
Anh cảm thấy hạng người này thật đáng ghê tởm, đúng là “tra nam tiện nữ, trời sinh một cặp”.