Được hồi lâu bỗng cảm thấy khá chán nản, Nguyên Lâm lúc này đứng dậy tập đi lại chút cho quen. Cũng thừa biết bản thân không thể cứ mãi nương nhờ người khác thế này, phải nhanh chóng hồi phục sức để còn kiếm sống.

Nghĩ vậy trong đầu, cậu ta bèn ngó nghiêng lấy được một chiếc gậy bên đầu giường. Cầm theo chiếc gậy mò ra ngoài hít sâu không khí trời trong lành. Ngước mắt lên, nhẹ nhàng đưa tay ra hứng và ngắm từng bông tuyết rơi.

Một phần trầm ngâm nghĩ về cuộc đời, rồi lại tiếp tục chống gậy đi về phía vườn nhà, không ngạc nhiên khi thấy cô bé Yên Nhi vẫn đang cặm cụi trong góc trang viên.

Tuyệt nhiên chỉ có duy nhất một mình cô bé ấy đang chăm chú nhổ cỏ. Nguyên Lâm lúc này đưa ánh mắt về phía trước, ngó nghiêng thắc mắc không biết nương muội ấy đã đi đâu.

Phát hiện ra Nguyên Lâm, cô bé Yên Nhi cũng bất ngờ dừng tay mà chạy lại. Thấy dáng bộ khập khiễng của cậu mà ánh mắt không khỏi ánh lên sự lo lắng, nói:

_ Sao huynh lại ra đây, người huynh chưa được khỏe mà, nằm nghỉ trong nhà đi.

Tuy thương tích trên người chưa khỏi, vẫn còn khá là đau. Nhưng cậu vẫn cố gắng gượng vừa nói vừa cười mà đáp tại một cách từ tốn:

_ Không sao, ta bình phục được nhiều rồi. Giờ muốn ra ngoài, hít thở, trong nhà mãi hơi ngột ngạt.

Đang mải mê nói chuyện thì nhà trên vang vọng lên tiếng cãi nhau to nhỏ. Yên Nhi thì lại càng thấy khó hiểu hơn, đưa vài lời tâm sự trong lòng thuật lại với Nguyên Lâm.

Tựa hồ sống với cha nương từ nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta nghe được âm thanh cãi vã từ họ. Cha nàng, cũng chính là Trương Sâm bao giờ cũng chỉ nghĩ đến hai mẹ con. Có chuyện gì cũng sẽ luôn nhượng bộ nương nàng vài ba phần. Nên cuộc sống cứ vậy êm đẹp mà qua ngày, chưa đến mức phải to tiếng như thế này.

Về phần Nguyên Lâm trong lòng cũng cảm thấy hơi áy náy, không biết liệu có phải do cậu mà hai vị thúc thẩm to tiếng với nhau không.

Cô cậu bé vì thế mà ngây người, đưa ánh mắt nhìn nhau rồi vội vàng chạy lên. Hai căn cũng cách nhau chẳng bao nhiêu bước chân, chạy vội cái là đến.

Khi đến gần căn nhà trên, cả hai rón rén ở sau vách tường từ từ ghé sát tai mà nghe lỏm cuộc nói chuyện bên trong, giọng Huyền mẫu cứ vậy mà vang lên:

_ Cha nó nói đi, đây lại là chuyện tốt mà cha nó gây ra đúng không?

Hai đứa trẻ thấy vậy đưa bốn mắt nhìn nhau không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì vừa xảy ra, rồi lại áp tai nghe tiếp câu chuyện diễn ra bên trong.

_ Bao nhiêu đứa trẻ đều vì cha nó mà bỏ mạng oan uổng rồi, bộ chàng là hung thần giết người không cần dao kéo sao?

Tiếng Huyền Mẫu sa sả như xối nước, trước sự im lặng không nói nên lời của Trương Sâm, chỉ thấy Trương Sâm ngồi trên một cái ghế tựa lưng. Nhẹ nhàng rót nước trà, uống xuống từng ngụm vẻ ngậm đắng nuốt cay.

_ Chàng mau trả lời đi!

Huyền mẫu thì trước mặt đi đi lại lại, khuôn mặt vẫn vẻ mím môi nhìn chằm chằm phía Trương Sâm, trên má từng hàng nước mắt rưng rưng rơi xuống không ngừng than trách, vừa quát lên vừa khóc. Trương Sâm điệu bộ không chịu được nữa, lúc này mới lên tiếng thanh minh:

_ Ta không nghĩ "họ" lại có thể tìm ra đến tận nơi này. Chúng ta đã đi rất xa rồi, mọi điều ta không thể lường trước được.

Trương Sâm đáp lại một cách gượng gạo trước tràng câu hỏi của Huyền thị. Tựa có nỗi khổ trong lòng một lời khó nói hết, bên ngoài Nguyên Lâm đưa ánh mắt nhìn về phía Yên Nhi. Lúc này cũng đã phát hiện cô bé đôi mắt đỏ ửng, thấy nương rơi lệ mà bản thân cũng có chút lay động.

Bên trong sau khi nghe mấy câu vừa rồi của Trương Sâm, Huyền Mẫu như đã hạ được chút ít cơn giận. Nhưng từng tiếng nấc nghẹn vẫn phát ra trong cổ họng, dáng bộ quay người đi nhưng vẫn ngoảnh mặt lại dặn nốt:

_ Vậy chàng hãy xử lý chuyện này êm xuôi đi, thiếp không muốn đứa trẻ nào nữa vì nhà ta mà bỏ mạng oan uổng nữa đâu.

Nói xong thì Huyền thị cũng chạy ra ngoài, tay cầm khăn lau nhẹ nước mắt. Yên Nhi cũng vì vậy mà chạy theo gót chân của nương muội ấy. Để lại trong nhà một mình Trương Sâm ngồi trầm ngâm hồi lâu.

Vài câu nói ban nãy của Huyền mẫu không khỏi khiến Nguyên Lâm có đôi chút cảm thấy chột dạ. "... không muốn đứa trẻ nào nữa... " chẳng lẽ trước đó nhiều người cũng đã lâm vào tình cảnh bị truy sát như vậy. Lại nghĩ đến cái tên đầu trọc hôm trước, trong cậu cũng dường như đã khám phá ra được điều gì đó.

Sự thực là như vậy:

Trương Sâm thân là nhân sĩ võ công, pháp lực cao cường. Rất nhiều thế lực muốn thu nhận ông ta về dưới chướng, nhưng hiện tại trong lòng chỉ muốn an cư, không muốn tham gia bất kỳ chuyện thế sự nào.

Điều này vậy mà vô tình kết oán với những thế lực đó. Để bắt ép cũng như làm sao nhãng đến Trương Sâm, rất nhiều thế lực đã chọn cách nhắm đến bất kỳ ai mà hắn tỏ vẻ quan tâm. Bất kể là ai hễ Trương Sâm chỉ cần có chút để ý, thì cũng sẽ bị giết hại một cách dã man.

Người bị giết hại gần đây nhất, khiến Trương Sâm phát hiện ra điều này, là hai cha con thợ săn sống ở chân núi ngọn núi kế bên. Người cha đâu đó khoảng 30 tuổi, còn người con khoảng 13-14.

Trong một lần đuổi theo con vật săn, mà hai cha con nọ vô tình dạt đến vùng núi nơi đây. Cũng nhờ vậy mà đã gặp phải Trương Sâm.

Vốn dĩ vị thợ săn nọ cũng là người thích kết giao, nhưng vì chiến tranh nên dẫn con trai cùng gia đình đến vùng núi này sống ẩn cư. Lâu ngày không gặp được ai bầu bạn, khi thấy Trương Sâm thì chẳng khác gì ong gặp hoa vậy. Hai người say chén rượu nồng với con mồi đã săn được.

Vài ngày sau, qua lời mời của vị thợ săn nọ. Trương Sâm đã đưa cả nhà bao gồm cả Yên Nhi và Huyền Thị cùng đi thăm. Đây cũng chính là lúc mà Nguyên Lâm đã vô tình gặp họ dưới chân núi.

Tuyệt nhiên, khi đến nơi mà vị thợ săn kia ở, thì cả nhà đều đã bị thảm sát một cách dã man. Đầu một nơi thân một nơi, máu me chảy lênh láng khắp nơi.

Trên nhà hằn rõ 4 chữ lớn bằng máu "Bất Phục Tất Sát". Biết điều này là nhắm đến mình, Trương Sâm lúc này mới nhớ đến cậu bé Nguyên Lâm ban nãy.

Tức tốc đưa vợ con chạy về, cũng may đã kịp ra tay cứu Nguyên Lâm một mạng. Mà cũng lại từ chuyện này kiếm ra thêm không ít phiền phức cứ mãi vây quanh không dứt.

Bỗng Trương Sâm bên trong nhà cất giọng:

_ Vào đây đi!

Nguyên Lâm ta giật mình, từ từ tiến lại cửa rồi đi vào. Bước vào cửa đối mặt với Trương Sâm đầy uy nghiêm, Nguyên Lâm lúc này liền bỏ cây gậy xuống, quỳ gối cúi đầu dập một cái hành lễ rồi thưa:

_ Đa tạ Thúc Thúc đã cứu con 1 mạng, ơn nghĩa suốt đời này Nguyên Lâm con sẽ không quên.

Trương Sâm thấy vậy cũng hạ nhanh chén trà, đi xát lại gần đỡ Nguyên Lâm đứng dậy:

_ Con đứng lên đi! Ta mới chính là người đã gây ra chuyện này cho mấy đứa. Ta mới là người phải mong mấy đứa tha thứ.

Thấy Nguyên Lâm thắc mắc, Trương Sâm cũng bắt đầu kể lại đầu đuôi ngọn ngành, từ chuyện có nhiều thế lực gây thù chuốc oán đến việc lý do mình làm vậy:

_ Ta là Trương Sâm, chắc Yên Nhi đã nói qua cho con về ta rồi. Trước kia ta cũng từng phiêu bạt giang hồ, cũng từng là một người đầy tớ trung thành với chủ, quê hương ta ở Lãng Quốc cách đây vạn dặm về phía Tây, nhưng cũng vì trận đại chiến long trời cách đây khoảng 10 năm về trước mà quốc gia đại nạn, tang thương vô số.

Nói được một đoạn Trương Sâm lúc này cũng quay về lại nơi ghế ngồi lúc đầu. Đưa ánh mắt nhìn ra ngoài, trầm lặng nói tiếp:

_ Để bảo vệ gia đình mà ta đã có một quyết định hèn hạ nhất đời ta. Đó là di chuyển đến nơi này ẩn cư, sống ngày tháng an nhiên. Cứ tưởng sẽ mãi như này đến cuối đời, nhưng cuộc sống đâu như mơ. Như con đã thấy, nhiều nơi bắt đầu chiêu mộ người. Nếu không chiêu mộ được thì họ sẽ ép. Biết không làm gì được ta nên chúng đã nhắm vào những người xung quanh ta. Ta cũng vì tình thế ép buộc, mong con hiểu và cảm thông cho ta.

Vừa nói Trương Sâm vừa gục đầu tay chống lên trán, vẻ ưu sầu vây kín khuôn mặt, trước con mắt ngỡ ngàng của Nguyên Lâm. Lại là trận chiến 10 năm trước, sao lại có thể ảnh hưởng nhiều đến như vậy. Thấu hiểu ai ai cũng sẽ có nỗi khổ của riêng mình, Nguyên Lâm lúc này cũng đem lòng an ủi:

_ Thúc thúc yên tâm, con không trách người, con chỉ trách đời này sao lại thị phi đến vậy thôi.

Giọng điệu quả quyết của Nguyên Lâm như vừa thổi một cơn gió xua tan đi muộn phiền bên trong Trương Sâm, ông bỏ tay xuống khỏi trán. Ngắm nhìn gương mặt cậu nhóc trước mắt mà mỉm cười một cách an ủi.

Thấy vẻ mặt Trương Sâm có đôi phần tốt lên, Nguyên Lâm bèn gặng hỏi.

_ Thúc Thúc, có thể cho con biết Tiểu Đệ Lang Bát của con đang ở đâu được không?

Thấy Nguyên Lâm hỏi vậy Trương Sâm bỗng như nhớ ra điều gì đó, đôi mắt mở to. Hai người đã cùng nhau trải qua bao gian khó trên đường đi mới có thể đến được đây. Quan tâm đến vậy ít nhiều cũng là chuyện tương đối dễ hiểu. Nhưng vẻ mặt vẫn thở dài một cái đáp lại:

_ Con nói ta mới nhớ. Nó không sao, hiện tại ta đang phạt nó ra sau núi tĩnh tâm.

Câu trả lời khiến Nguyên Lâm lại có phần không hiểu, đưa ánh mắt nhìn thẳng về phía Trương Sâm, Trương Sâm cũng không ngại mà nói ra thêm những lời tựa như đưa ý cảnh giác:

_ Có một điều ta muốn nhắc con, trước tiên ta muốn biết con quen tiểu đệ này của con như thế nào vậy?

Không cần vòng vo, Nguyên Lâm thẳng thắn đáp luôn:

_ Đệ ấy và con gặp nhau trong thương đoàn của Lão cáo già Lưu Minh, tất cả là đệ ấy bày mưu tụi con mới dễ dàng thoát ra được.

Vẻ mặt đơn thuần chất phác của Nguyên Lâm khiến Trương Sâm có phần hơi lắng xuống, ánh mắt chăm chú nhìn cậu nhóc trước mặt, tiếp tục một tràng thở dài rồi trả lời:

_ Con nghĩ quá đơn giản rồi, con có từng thắc mắc là vì sao nó lại chọn con mà không chọn người khác để kết hợp tẩu thoát không?

Câu hỏi như đánh trúng chỗ ngứa mà Nguyên Lâm đã thắc mắc bấy lâu, nhưng chưa có cơ hội để hai người ngồi nói lại tất cả. Bộ dạng Nguyên Lâm tay vuốt vuốt cằm, ánh mắt rơi vào trầm tư suy nghĩ, "Chẳng lẽ do mình quen biết với Trương Thúc sao?"

Có vẻ cũng không đúng lắm, nếu mục tiêu thật sự là Trương Sâm thì hiện tại cậu ta đã đắc thủ rồi. Nhưng đến tận hôm nay, một tuần lễ trôi qua vẫn không có gì xảy ra. Hoặc có thể thời cơ vẫn chưa chín muồi để ra tay, hoặc cũng có thể mục tiêu không phải Trương Sâm.

Càng suy nghĩ Nguyên Lâm càng thấy không đúng, không phải cậu suy nghĩ đơn giản như lời Trương Sâm đã nói. Mà chỉ là duy có vài ba điểm trên người Lang Bát có hơi khác thường, nhưng bất chi bất giác không điểm được. Cậu ngước mắt lên hướng Trương Sâm, không để Nguyên Lâm ta nghĩ lâu Trương Sâm đáp:

_ Nếu như ta đoán không nhầm thì nó đã tính sẵn từng bước trước khi đi theo Lưu Minh rồi. Mục đích nó là gì thì ta không rõ, nhưng khả năng cao là nó nhắm vào con chứ không phải ta.

Nguyên Lâm lúc này lại vắt óc suy nghĩ, cậu thì làm gì có cái quái gì để mà tên nhóc đó nhắm đến chứ. Không lẽ chỉ trùng hợp, thấy mình cũng có ý trốn thoát nên tương ngộ.

Chợt Nguyên Lâm nghĩ đến vài ba thứ mà khiến cậu cũng cảm thấy hơi kinh tởm "Chẳng lẽ cậu ta thích mình". Nhưng dẹp ngay cái suy nghĩ đấy, cậu lại đưa tai lắng nghe lời Trương Sâm thuật lại:

_ Theo như ta được biết thì phía Nam Châu không có gia tộc Lang Gia hay Linh Thú Sư nào cả. Mà để biết được sự kết hợp của Khói Mê Tàng và Bạch Diệp Tử sinh ra phản ứng cháy, thì chỉ có thể là một gia tộc Ma Môn nào đó! Hoặc cũng có thể cái tên Lang Bát không phải tên thật của nó. Khi theo dõi tụi con ta đã phát hiện nhiều điểm khả nghi. Tất nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ đơn giản trong đầu của ta. Nhưng có một điểm ta dám đảm bảo, với tài trí và độ nham hiểm của nhóc con đó nếu trưởng thành lên nó sẽ là một đại họa.

Nguyên Lâm vẫn có vẻ hơi bối rối, trước câu nói quả quyết của Trương Sâm, một người đã vì cậu mà liều cả mạng sống cùng mình sống chết sao lại có thể như vậy được. Được hồi chừng mười hơi thở, Trương Sâm bèn bồi thêm:

_ Tối hôm đó đàn sói đã tấn công và giết sạch 17 đứa trẻ cùng tất cả những người của thương đoàn đó, không một ai sống sót. Nhưng sói lại không tấn công nó và con. Con hãy cẩn thận khi ở cùng đứa nhóc này, để đạt được mục đích nó sẽ không từ thủ đoạn đâu.

Vừa dứt câu Trương Sâm vỗ vai Nguyên Lâm vài cái rồi đi ra ngoài, ra đến cửa thì thuận tay chỉ thẳng về phía con đường mòn:

_ Con nghỉ ngơi đi, còn nếu muốn gặp tiểu đệ đó của con thì hãy men theo con đường mòn này ra sau núi. Có lẽ nó vẫn còn đang ở đấy.

Nguyên Lâm trong phòng lưỡng lự, nhưng tự cũng đã có câu trả lời của riêng mình. Một lời muốn hỏi thêm câu hỏi khác nữa, một câu hỏi cũng đã khiến cậu thắc mắc hồi lâu. Nhưng chẳng để Nguyên Lâm kịp mở miệng, Trương Sâm vẻ mặt cười mỉm tay vắt sau lưng tiếp lời:

_ Có phải con đang nghĩ vì sao ta lại không ra tay ngay từ đầu, mà chỉ đợi đến lúc nguy kịch mới ra tay không?

Nguyên Lâm ngẩng đầu lên chờ câu trả lời, có lẽ cũng đã đúng ngay câu mà Nguyên Lâm đang suy nghĩ trong đầu. Trương Sâm nói tiếp:

_ Nếu con phát hiện và mở miệng kêu cứu ngay từ đầu, ta sẽ chẳng ngại mà bỏ lơ đi ngay đâu. Dù sao ta cũng không muốn phí công sức với những ai có bản tính ỷ lại.

Dứt câu thì Trương Sâm cũng bước đi về phía căn nhà bên dưới. Về phần Nguyên Lâm thì dường như đã thỏa mãn tất cả thắc mắc trong lòng, lúc này có ba phần Nguyên Lâm cảm thấy may mắn vì đã không kêu cứu lúc đấy.

Nhưng giờ điều mà cậu ta lo lắng là phía Lang Bát, bèn tức tốc đi theo con đường mòn mà chạy, tựa không biết đau hay mệt là gì. Vừa chạy những câu nói của Trương Sâm cứ văng vẳng trong đầu: " … hơn 17 người đã bỏ mạng, nhưng sói lại không tấn công bọn con … hãy cẩn thận khi tiếp xúc với cậu nhóc này …".

Cậu vò đầu bứt tai với nội tâm vô cùng cắn rứt. Không biết khi gặp mặt, thì cậu sẽ phải đối mặt với Lang Bát như nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play