Hiện tại hai người đã đi được một khoảng cách quá xa, cũng may trên đường không còn bất kỳ trở ngại nào khác.

Thuận lợi một mạch quay lại được vị trí ban đầu, khung cảnh có chút quen thuộc. Xung quanh cây cối um tùm rậm rạp không nhìn thấy ánh nắng.

Nguyên Lâm đưa hạ Khiếu Lam sang một bên, nhẹ nhàng giơ cánh tay về đằng trước. Sau một hai bước chân thì cánh tay như chạm vào một màng chắn mỏng y như chất lỏng.

Sau khi xác nhận tình hình, Nguyên Lâm khẽ gật đầu về phía Khiếu Lam nọ. Nàng ta cũng theo cử chỉ mà tiến lên đứng sát bên cạnh, tiếp đó hai người tiếp tục bước về phía trước.

Màn chắn giãn ra, hai người đi vào trong rồi biến mất để lại không gian vô cùng tĩnh mịch. Tại đầu bên kia sa mạc lúc đầu dần dần hiện ra, cũng chính là Khốn Trận đã che kín lại tất cả.

Quả thật nếu không nói ra sẽ không ai tin hai chốn này chỉ cách nhau có vài bước chân.

Theo chỉ dẫn ban đầu, hai người lúc này đã đến được vị trí nơi đã xảy ra trận giao chiến. Khung cảnh hoang tàn, mọi thứ đều đã bị đốt hết thành than.

Khiếu Lam lúc này đứng hình tròng mắt rưng rưng, sau khi nhìn lại phía Nguyên Lâm thì đưa ánh mắt sáng dò xét xung quanh. Không ngừng gọi to lên mấy tiếng, sắc mặt hoảng loạn, giọng nói run run không cất thành lời.

Nguyên Lâm cũng không ngồi yên, mọi ánh nhìn của hắn ta chú ý lên một đống tro tàn có phần hơi khác biệt nằm tại vị trí xa lánh. Tiếp đó hắn liền giơ cánh tay vỗ nhẹ lên vai Khiếu Lam chỉ sang.

"Ko cần gọi đâu, tiểu thư nhà cô đã thực sự không còn sống rồi! Nhìn kìa!"

Theo hướng ngón tay mà Nguyên Lâm chỉ tới, Khiếu Lam bấy giờ không nén nổi cảm xúc chạy đi quỵ hai chân xuống đất khóc nức nở.

Hai tay không ngừng bới đống than không còn nguyên vẹn dưới đất gom lại, hàng lệ giàn giụa, hàng cơn nấc lên từng hồi.

Nàng ta xé vạt áo trải xuống mặt đất, tiếp đó bốc từng đống tro cốt đặt lên, trong miệng lẩm bẩm nói:

"Tiểu thư hãy an nghỉ, Lam Nhi đến đón người về đây!"

Thấy vậy Nguyên Lâm có hơi nhíu mày, quay người đi không muốn nhìn cảnh tượng trước mắt. Chưa nói đến sự tình nàng tiểu thư Lam Hiểu Bình là người vô cùng hiểu chuyện, thấu tình đạt lý.

Đã vậy còn khiến tên Lương Bằng say mê điếu đổ thì hẳn là nhan sắc tuyệt trần khỏi bàn. Đúng là ông trời có hơi bất công với người tài hoa.

Những đau thương này khiến Nguyên Lâm ta như nhớ lại những gì đã xảy ra khoảng 5 năm trước, từng hình ảnh cứ dần dần hiện lên trên khuôn mặt.

Sau một hồi tiếng khóc cũng vơi bớt, Nguyên Lâm lúc này đi lại về phía Khiếu Lam đang ôm bọc tro cốt nói một câu:

" Ta cũng không chắc đây là tiểu thư nhà cô, chỉ sợ có sự trùng hợp thôi! Cô cũng không nên quá đau buồn!"

Khiếu Lam nghe vậy thì im lặng hồi lâu, từ từ xòe đôi bàn tay nhỏ nhắn ra. Bên trong có một viên đá màu xanh ngọc bích to chừng một đốt ngón tay. Bề ngoài vô cùng đẹp mắt.

Cũng may mà mấy tên Lương Dục đó không phát hiện ra thứ này. Nhưng có điểm kỳ lạ mà Nguyên Lâm vẫn chưa sáng tỏ, tại sao nơi đây lại nhiều thi thể bị thiêu cháy đến vậy.

Cùng Thanh Trúc bắt đầu đưa ra phỏng đoán những sự tình xảy ra. Chẳng lẽ lão giả phu xe Kha Nghiệp đã một mình giết hết tất cả người ở đây, rồi phóng hỏa thiêu chết toàn bộ.

Mà nếu lý do là vậy, thì cớ gì Kha Nghiệp lại không phát hiện ra viên ngọc này. Càng suy đoán càng không ra được sự tình, Nguyên Lâm bắt đầu nhìn chằm chằm vào viên ngọc bích vẫn không ngừng phát sáng trên tay.

Lúc định hỏi xem đó rốt cuộc là thứ gì thì Khiếu Lam mở lời nói:

"Đây là thứ mà Tiểu Thư trước lúc lâm trung để lại, Lam Gia nhiều đời sung túc cũng là nhờ thứ này. Nó có thể lưu lại tâm nguyện truyền đạt của ai đó.

Nhưng viên đá này chỉ có thể sử dụng một lần và vô cùng trân quý, nếu không đến mức cấp bách thì sẽ không ai dùng đến.

Nhưng hiện tại nó nằm đây, thì chỉ có thể là tiểu thư mà thôi. Huynh hãy giúp ta xem nội dung bên trong là gì? Nó cần người có tu vi mới có thể mở phong ấn được."

Nguyên Lâm nhẹ ánh mắt liếc qua nhìn nhưng vẫn thấy đắn đo chuyện gì đó. Rồi mở lời nói lại với Khiếu Lam:

"Ta chỉ có thể giúp cô mở xem nội dung bên trong, nếu có bất kỳ bí mật hay chuyện gia tộc của các cô, ta sẽ không quan tâm. Mọi chuyện ân oán gì đó ta không muốn dính líu vào, cô hãy tự giải quyết.

Nếu không đồng ý nguyện vọng này, thì cô chỉ có thể nhờ người khác mà thôi!"

Sau khi một lời nói ra, Nguyên Lâm cũng chẳng hành động gì thêm, ánh mắt chăm chú nhìn từng cử chỉ của Khiếu Lam. Nàng ta lúc này ngước ánh mắt lên, trong đầu có nhiều tâm tư. Đam Mỹ Trọng Sinh

Cớ sao nàng lại quen biết một tên không màng thế sự kiểu này chứ, chưa nói đến việc trước giờ không ai đối xử với nàng ta như này cả. Sau khi cắn nhẹ môi, Khiếu Lam khe khẽ gật đầu đồng ý.

Lúc này Nguyên Lâm mới hướng ánh mắt về phía viên ngọc lam, vội vàng khu động luồng khí nóng trong cơ thể. Luồng khí này chính là thứ mà hắn ta đã sử dụng để có thể chạy nhanh, chỉ cần chuyển nó xuống đôi chân là lúc đó chân tay sẽ nhanh nhẹn và khỏe hơn bình thường rất nhiều.

Nay đúng lúc thử cái gọi là chuyển công lực sang vật, lúc luồng khí nóng vừa đến cánh tay thì ngay tập tức viên ngọc lam phát sáng rực lên.

Ánh lam quang từ từ chuyển sang màu đỏ máu, tiếp đó từ bên trong xích quang lúc nhúc mấy con trùng cũng đồng dạng màu tương tự bò đi bò lại nhanh như chớp.

Sau khi đống trùng đã tản đi hết, một âm thanh trong trẻo từ viên ngọc phát ra. Đây quả thật chính là bản giọng của nàng tiểu thư Lam Hiểu Bình, một cách chậm rãi tường thuật lại toàn bộ sự tình.

Ban đầu là kể lại sơ qua tất cả sự việc kể cả tình huống gặp Nguyên Lâm ra sao. Mấy người nói qua chuyện gì, tiếp đó là nói về chuyện đã gặp Lương Dục và tình huống diễn ra theo.

Không quên dặn dò tên Lương Dục có đến tận 3 thanh Truy Phong chứ không phải hai như ban đầu, nếu lần sau có đụng mặt phải tránh thật xa.

Tiếp đó là chuyện tên Lương Dục cũng là người có mưu đồ riêng, nên có thể lợi dụng điểm này để khắc chế hắn ta. Chỉ cần chuyện hắn toan tính cướp gia chủ bị đồn ra, trên dưới Lương Gia sẽ thanh lý gia hộ.

Vậy là mọi chuyện đã sáng tỏ, Nguyên Lâm lúc này cũng mở to con mắt lên. Với những thông tin mà viên lam châu phát ra, không ngờ được thế sự mới đi có chớp mắt lại có thể biến hóa đến mức này.

Trong lúc Nguyên Lâm định dập tắt âm thanh quay người đi, thì viên châu ban nãy tiếp tục phát ra. Lần này thứ Lam Hiểu Bình nhắn nhủ không chỉ trỏ bất kỳ ai mà lại đích danh Nguyên Lâm:

" … Thiếp thân có một đứa con gái mới lọt lòng không được bao lâu, tên nó là Lam Phương Điệp. Trước sự tình ngày hôm nay, thiếp thân có gửi gắm nó cho bà con xa tại Tứ Nam Thành.

Ta biết huynh là tuy cũng không hẳn là người đại cao đại lượng nhưng cũng sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý. Kính mong huynh đài nhận và nuôi dạy nó thành người, nó là máu mủ cuối cùng trực thuộc Lam Gia.

Đến nay Lam Gia cơ nghiệp mấy trăm năm đã không còn nơi nào cho nó dung thân.

Để bù đắp lại công dưỡng dục, thiếp thân có chuẩn bị một phần hậu lễ xứng đáng được ẩn giấu tại tàng kho của Lam Gia tại Hắc Lạp Nam Canh Thành. Khiếu Lam đã đi đến nơi này vài lần nên có gì nó sẽ dẫn đường. Thiếp thân vạn lần cảm tạ! … "

Nghe đến đây Nguyên Lâm thầm ôm đầu lắc nhẹ cười, Thanh Trúc đằng kia đồng dạng cũng nói lại:

" Nàng ta trước lúc lâm chung còn bày ra được thế sự này, quả là phen này ngươi không những phải nuôi nấng đứa bé kia, lại còn phải bảo vệ luôn cả cô ả Khiếu Lam rồi. Nhưng ta có hơi thắc mắc cô ta để lại cho ngươi vật gì nhỉ?"

“Nói như đùa vậy, ta đến chính bản thân đến nay còn lo không xong. Huống chi là còn chăm sóc thêm đứa trẻ, vả lại ta năm nay cũng có 15-16 tuổi thôi chả có kinh nghiệm đâu mà làm cha.

Chuyện như này trước giờ chính ta cũng chưa từng nghĩ đến.”

Nguyên Lâm sau một hồi cười khổ thì quay ra nhìn phía Khiếu Lam, nàng ta vẫn nét mặt âu sầu ôm khư khư lấy túi bọc tro cốt.

" Đúng thật là! Như này không phải là đang làm khó cho ta rồi sao? "

Trong lúc Nguyên Lâm đang than thở thì Khiếu Lam lúc này cũng bắt đầu nói:

"Thứ mà Tiểu Thư để lại là Kim Quy Hộ Thuẫn, ngoài ra còn vô số tiền tài mà bao năm Lam Gia tích góp"

"Cô nói cái gì? Kim Quy Hộ Thuẫn sao? "

Sợ là nghe nhầm câu nào đó, Nguyên Lâm hỏi lại xác nhận tình hình. Khiếu Lam khe khẽ gật đầu, vật này còn được gọi là Diêm Vương Địch. Nếu ở bên trong thì cho dù thiên địa bị tàn phá thì người vẫn còn sống sót được.

Uy lực của nó thì chính hắn và Lang Bát đã chứng kiến toàn bộ. Tuyệt nhiên đây chính là món quà trời ban thế gian hiếm tìm, nay lại có thể dễ dàng có được như vậy.

Nguyên Lâm thầm cười mỉm, Thanh Trúc cũng cười theo, mặc dù nàng ta vẫn chưa biết đó là thứ gì. Nhưng biểu cảm của Nguyên Lâm đã nói ra toàn bộ.

Đang vui sướng thì Khiếu Lam lúc này nói một câu dội nguyên gáo nước lạnh lên mặt làm Nguyên Lâm bừng tỉnh:

" Muội sẽ chỉ dẫn huynh đến đó với điều kiện Đình Nhi phải đến 16 tuổi, trước đấy vạn lần muội cũng không. "

“ … Chính cô lại còn ép cả ta? … ” - Nguyên Lâm thay đổi sắc mặt quay lại gặng hỏi. Nhưng bên trong hắn cũng ngầm hiểu được, món từ trên trời rơi xuống này quả thật là không dễ xơi như tưởng tượng.

Bảo đứa như hắn làm cha nuôi một đứa trẻ còn chưa chắc đã cai sữa, khác nào giết quách hắn đi cho xong chứ sống làm gì. Nguyên Lâm quay mặt ngoảnh đi, kèm theo giải thích cho Thanh Trúc biết sự tình của cái thứ được gọi là Kim Quy Hộ Thuẫn kia.

Hai bên thống nhất ý kiến, Nguyên Lâm giơ tay ra hòng khước từ ra đi. Món lợi tuy có lớn đấy, mặc dù tiếc đứt ruột nhưng đây không phải lúc nó thuộc về mình.

Trong lúc Nguyên Lâm bước đi được mấy bước chân thì Khiếu Lam đằng sau gọi lại:

“Muội không cần huynh phải làm gì cả, Đình Nhi chính muội sẽ nuôi nấng nó nên người. Sau này nếu nó tìm đến mong huynh không chối từ, Khiếu Lam muội cảm kích bội phần.”

Nói xong, nàng ta lấy trong người ra một tấm da dê ném thẳng về phía Nguyên Lâm. Nguyên Lâm bắt lấy, chưa kịp mở ra xem thì Khiếu Lam bấy giờ không nói thêm câu nào bỏ đi thẳng về phía cửa khốn trận.

Bước đi có chút ngập ngừng, hẳn là mong chờ câu nói níu kéo nào đó từ Nguyên Lâm. Nhưng kết quả vẫn là để nàng ta thất vọng, vẻ mặt đượm buồn nhắm chặt nước mắt khẽ rơi xuống.

Rồi dần dần bóng hình mờ đi và biến mất, để lại Nguyên Lâm bên này lẳng lặng nhìn theo. Rồi hắn ta cũng cúi người xuống nhìn vào tấm da dê, lắc nhẹ đầu. Quả nhiên là chuyện nam nữ hắn ta cũng chưa từng trải qua. Tầm này rơi vào tình huống này quả thật không biết nói sao cho vừa lòng đôi bên.

“Ngươi cũng thật là vô tình đó, năng lực của ngươi lúc này cũng không tồi. Mấy tên làm khó được ngươi cũng không quá nhiều đâu. Bảo vệ một đứa con gái chân yếu tay mềm thì có gì mà phải lăn tăn.”

Nghe vậy Nguyên Lâm cười trừ đáp lại:

“Là nam nhân mà, nhan sắc nàng cũng không tệ, ta cũng không phải là không muốn đâu, nhưng xét cho kỹ thì ta vẫn nghĩ là không nên dây dưa làm gì. Mà với món đồ nàng ta để lại này, mặc dù chưa biết bên trong có gì. Nhưng phỏng chừng có muốn không nhận đứa con kia cũng không được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play