Sau một đêm chạy ròng rã đã thấm mệt, đi được một đoạn khá xa so với vị trí ban đầu, phát hiện thấy không còn ai truy đuổi. Yên Nhi và Lang Bát cuối cùng mệt quá mà gục lại bên vệ đường ngủ thiếp đi.

Đến trưa hôm sau, khi ánh nắng đã chiếu thẳng lên đến đỉnh đầu cả hai mới bàng hoàng tỉnh giấc. Đến lúc này rồi mà vẫn chưa thấy Nguyên Lâm đuổi theo, cả hai ánh mắt chợt lóe lên tia lo lắng. Trên đường đi với số tuyết trắng xóa, để kiếm tìm dấu chân mà bám theo thì không phải chuyện gì quá khó.

Với lại hai người cũng đã cố gắng để lại nhiều ám hiệu mà chỉ ba người mới biết. Phỏng chừng nếu không mệnh hệ gì bất chắc đối phương nhất định, có thể không quá nửa ngày là có thể tìm đến.

Lang Bát lúc này mặc dù biết Nguyên Lâm trực tiếp đối đầu với cái tên nọ thì lành ít dữ nhiều, cuối cùng không chịu được thì mở mồm:

_ Không phải Nguyên ca đã bị …

Nói chưa dứt câu thì ngay lập tức bị Yên Nhi đằng bên chen miệng:

_ Đệ cứ xui xui cái mồm, huynh ấy nhất định sẽ không làm sao hết.

Yên Nhi cũng đồng dạng khuôn mặt cũng chẳng mấy khá khẩm, cứ vậy mà con tim cứ thấp thỏm lo âu, hình bóng lúc Nguyên Lâm lao ra bảo vệ cô vậy mà in dấu trong đầu khó phai.

Nhất thời cô thầm cầu mong cậu ta nhất định sẽ bình an vô sự, dẫu sao từ lúc tỉnh lại đến giờ có mình cậu ta là đối xử không hề tệ bạc chăm sóc cô vô cùng chu đáo, ánh mắt đầy vẻ bồn chồn cước bộ đi đi lại lại mãi không ngừng.

Cuối cùng như chốt hạ quyết tâm, cô nắm tay vùng vằng hướng ban đầu mà quay lại, cô bé lúc này quyết không để cho Nguyên Lâm mệnh hệ gì. Kể cả Nguyên Lâm có bị làm sao thì cô cũng muốn chính mắt nhìn thấy hoặc chí ít sống phải thấy người chết phải thấy xác.

Lang Bát tuy cũng có lo lắng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ lại được chút bình tĩnh. Thấy vậy thì chạy ra, thẳng kéo cánh tay của Yên Nhi lại, một mạch phân bua lợi hại:

_ Tỷ bình tĩnh lại, đệ cũng lo lắm nhưng vạn nhất Nguyên ca có bị gì thật. Thì người sống sót giờ chính là tên họ Tống đó, khả năng hắn ta cũng đang lùng sục hai đứa mình cũng nên. Nếu lúc này chẳng may bị tên đó tóm được, thì không phải là sự ra đi của Nguyên Ca cũng bị uổng phí sao?

Lúc này Yên Nhi cũng bắt đầu trù trừ, thấy vậy Lang Bát tiếp lời:

_ Kiên nhẫn chờ thêm khoảng 3-4 canh giờ nữa, nếu vẫn không thấy Nguyên ca tìm đến lúc đó mình đi cũng chưa muộn.

Sau một hồi giằng co lý trí, Yên Nhi mới thoáng có chút bình tĩnh lại. Nở trên khuôn mặt động lòng người có dáng bộ không cam tâm. Nhưng có một điểm, suy cho cùng đến tận cái giây phút này, cô vẫn không biết tên Tống Điểm kia là ai, từ đâu mà ra.

Rốt cuộc thì hắn ta vì động cơ gì, mà lại chỉ cần nhìn thấy mấy người đã không một lời lao lên đòi chém đòi giết bằng được.

Mọi nghi vấn cứ vậy một loạt đổ lên đầu Lang Bát, cậu ta nghe thế thì vội vàng kéo Yên Nhi ngồi lên trên thân một cây gỗ khô gần đó. Từ từ chậm rãi kể lại toàn bộ câu chuyện, tất nhiên là cũng có thêm thắt lại một số chi tiết sao cho đồng bộ với câu chuyện của Nguyên Lâm trước đó.

Nghe xong Yên Nhi mặt có chút nhíu mày lại, thần tình bất định đôi tay nắm chặt, nếu thật như những gì Lang Bát thuật lại, vậy thì bản thân cô chẳng có chút can hệ nào với tên Tống Điểm kia cả.

Chỉ là thâm thù đại hận trước đó của Lang Bát và Nguyên Lâm thế mà lại vô tình kéo cô vào trong. Nhưng lúc đối phương hạ thủ, lại nhắm lên người cô trước. Trong đầu suy nghĩ vẫn không ra được cái cớ sự này, đành nuôi nghi vấn dấu kín trong lòng.

Chợp mắt sắc trời đã về đến xế chiều, theo như nhận định thì cùng lắm thời gian nguyên một ngày đêm dư sức để bất kỳ ai đuổi theo cũng sẽ phải kịp. Mà hai người lúc này vẫn không thấy Nguyên Lâm tìm tới.

Yên Nhi thần sắc bất an, mặc kệ can ngăn của Lang Bát liền lập tức quay lại. Lang Bát cũng biết bản thân không thể ngăn được, cuối cùng vẫn đành nghe theo sự phân phó của đối phương chậm rãi đi theo phía sau.

Hiện tại đã là nửa đêm, hai đứa trẻ cuối cùng bình bình an an quay lại được vị trí ban đầu, cũng may không có chút trở ngại gì trên đường đi.

Lúc này tình cảnh trước mắt hiển lộ khiến cả hai vô cùng sợ hãi, chuyện phát sinh sau khi rời đi cả hai đồng dạng một điều cũng không rõ. Nhưng nhìn đống máu để lại dưới đất thì đoán già đoán non không thôi.

Nguyên một ngày đêm không ăn uống gì, hiện đã mệt nhừ cả đôi chân. Lang Bát có quay đầu nhìn về đống thịt linh dương, được mấy người cắt sẵn trước đó bên kia vẫn còn nguyên vẹn. Vội vàng cản Yên Nhi có ý định không ăn không uống tiếp tục tìm kiếm lại, nhanh chóng nhóm lửa nướng lên lấp đầy cái bụng đói meo.

Sau đó hai người tiếp tục vội vàng đi trong đêm, tay cầm theo ngọn đuốc men theo đống máu còn vương lại trên mặt đất. Đi được một đoạn thì vết máu lại biến mất, hai người tiếp tục chia ra với khoảng cách nhỏ để tìm, nhưng không tìm được. Cứ như vậy lại một đêm trôi qua vẫn không có chút kết quả, hai người đành ngậm ngùi ra về vị trí ban đầu.

Ngày hôm sau, vẫn tiếp tục như vậy tìm kiếm khắp các nơi phụ cận. Cũng trong thời điểm này hai người đã vô tình thấy căn động quật mà tên Tống Điểm đã trú ngụ trước đó vài tháng.

Sau khi cẩn mật dò xét qua lại nhiều lần, thì ở đây cũng không có bóng dáng sự quay lại của hắn. Vậy là từ đó hai người không lo nơi ăn chốn ngủ, đống thức ăn mà hắn ta dự trữ cũng đủ để hai người ăn trong vài tháng.

Mãi đến một hôm, hai người lúc này mới dồn sự chú ý lên vách núi mà Nguyên Lâm cùng tên Tống Điểm đã đồng loạt rơi xuống. Thấy nơi đây là có nhiều dấu hiệu khả nghi nhất.

Vậy là cả hai cùng chuyển đến phụ cận nơi này sinh sống. Ban ngày cất công tìm kiếm manh mối, đến tối về tập chung lại bàn về những khả năng có thể xảy ra.

Thực sự thì hai người hiện tại phụ mẫu đều không còn, có mỗi người huynh duy nhất mấy ngày qua nương tựa nhau không ít thì lại biệt tích tăm hơi. Nhất thời cả hai đều không muốn bỏ dễ dàng, nếu đối phương có rời đi cũng sẽ không kiểu không từ mà biệt như này.

Chớp mắt ba tháng đã trôi qua, hai người cuối cùng đã lật tung mọi ngóc ngách trên ngọn núi này mà vẫn không có chút tăm hơi. Thức ăn dự trữ trong thạch động cũng đã bị cả hai ăn sạch sẽ.

Mọi sự chú ý đồng loạt dồn lên quan điểm, khả năng Nguyên Lâm cùng tên Tống Điểm đã rơi xuống vực. Sau đó trôi theo dòng nước cuốn ra biển lớn rồi. Nếu không thì chung quanh vách núi kiểu gì mà chẳng còn lại chút vết tích.

Nghĩ vậy cả hai cũng không thôi suy nghĩ tìm kiếm ban đầu, tiếp tục dọn dẹp chốn ở khăn gói lên đường. Sau thời gian khoảng nửa năm, cả hai nghe ngóng tìm kiếm dọc theo dòng chảy con sông đến tận vùng hạ lưu. Cách nơi ban đầu khá xa về hướng Đông Nam. Trên đường đi cũng gặp không ít trắc trở, nhưng không quá đáng ngại thuận lợi đi đến cùng hạ lưu.

Ngay vùng hạ lưu, nơi đây có một thành trì tương đối sầm uất mang tên Vạn Triều Thành. Giáp ranh phía đông với biển lớn, còn phía nam giáp ranh với địa giới của Vân Quốc, tại đây cũng chính là nơi mà con sông mang tên Bích Đà Giang hai người đi xuyên suốt chảy qua.

Tuy nhiên con sông này lại rẽ ra ba nhánh riêng biệt cách nhau một đoạn khá xa, một nhánh thì chảy xuyên qua thành trì. Hai nhánh còn lại thì tạt ngang qua rồi bẻ sang hướng khác mà chảy ra biển. Thành Vạn Triều này nằm ở giữa chân vạc của ba nhánh sông trên.

Nơi đây cũng vì vậy mà được bồi đắp bởi phù sa sông, đất đai phì nhiêu màu mỡ, quanh năm dân sinh được mùa màng bội thu. Đời sống được cải thiện rất nhiều.

Tuy không quá rộng lớn, nhưng nhân khẩu khá đông đúc. Cả quan quân và dân đâu đó trên dưới 50 vạn người, đây cũng là một nơi tương đối an toàn tránh thị phi. Vì cái lí do này mà nhiều thế gia tài phiệt đã chuyển từ nơi khác đến đây sinh sống giao thương sầm uất.

Nơi đây được cai quản bởi nhiều đời của gia tộc nhà họ Thiểm, vị thành chủ hiện tại có tên Thiểm Tư Bình. Một người tâm cao khí ngạo, am hiểu sâu về binh thư sách lược rất được lòng dân chúng trong thành, cũng như những tiểu trấn ngoài thành phụ cận.

Về phía Yên Nhi và Lang Bát khi bước chân đến được đây, thì đã nằm trong tình trạng đói lả cả người. Cũng may dọc đường được vài nhà nông phu thương tình, cho miếng bánh lót dạ mà sống qua ngày. Yên Nhi lúc này cũng đã không còn giữ được vẻ là một cô bé xinh đẹp kiều diễm giống một năm về trước nữa.

Thân hình lúc này gầy gò ốm yếu đến đáng thương, quần áo sần màu do đã được mặc đi mặc lại qua mưa gió tương đối lâu. Vì vậy mà cũng dễ dàng tránh được địch ý từ những tên *** tặc cặn bã. Lang Bát thì cũng tình trạng tương tự, trên gò má hốc hác tiều tụy.

Trải qua nhiều sóng gió cùng nhau như vậy, tình cảm hai người cũng trở nên khăng khít như tỷ đệ ruột thịt vậy.

Cuối cùng cho đến một ngày nọ, cả hai lúc này mới đồng đánh chủ ý lên viên Hỏa Khai Linh Thạch còn lại trên người. Biết nó là một vật cực kỳ trân quý, nên cả hai ôm lòng mang vật này tìm đến một vị phú gia mang tiếng lương thiện trong vùng nhờ bán hộ.

Tất nhiên là hai người cũng đã chọn lọc rất kỹ, ai mới là người nên chọn mặt gửi vàng. Với sức lực cầm dao không chặt, trên tay lại có vật chân quý như vậy đi thẳng tới phường thị thì tuyệt đối lành ít dữ nhiều. Ít nhiều sẽ thu hút được sự chú ý của những người bất thiện, nếu không may cũng sẽ dẫn đến họa sát thân cũng nên.

Tuy nhiên để làm sao vẹn toàn đôi đường, hai người cũng cam tâm tình nguyện đồng ý sẽ chia cho vị phú gia đó nửa gia sản, kèm theo đó là cần thêm sự bảo hộ của người ta trong một đoạn thời gian dài.

Vài ngày sau, thương vụ giao dịch Viên Hỏa Khai Linh thạch đã trót lọt. Bán được hơn 10 ngàn Kim Tệ, cũng theo giao ước ban đầu hai đứa trẻ cung kính nộp lại năm ngàn kim tệ cho vị phú gia kia.

Nói về loại tiền tệ được giao dịch phổ biến nhất tại thế giới này, đó chính là Kim Tệ ( tác giả tên Kim). Nó là một loại khoáng tinh có đặc tính giống Vàng nhưng không phải Vàng vô cùng trân quý, màu sắc trong suốt, trong đêm tối tỏa ra bảy sắc vô cùng đẹp mắt.

Nó được hình thành qua việc hấp nạp trực tiếp thiên địa linh khí. Do đó cũng có thể được các tu luyện giả sử dụng để hồi phục công lực.

Kể từ ngày đó Yên Nhi và Lang Bát cũng có được cuộc sống như trong mơ. Tuy đã đi cùng nhau suốt cả thời gian qua, nhưng ai cũng muốn có thế giới riêng của mình, liền xây cho mình mỗi người một căn biệt viện to nhất nhì vùng liền kề nhau.

Trải qua trừng thời gian 7 năm sau, Lang Bát cuối cùng cơ thể ngày càng phát tướng trở nên béo tròn. Còn Yên Nhi thì lấy lại được vẻ xinh đẹp vốn có của bản thân, vô cùng kiều diễm khuynh nước khuynh thành đồn xa.

Khiến bao công tử thế gia trong vùng khao khát thèm muốn. Bao nhiêu lần đến không đếm xỉa các nhà mang sính lễ đến hỏi nhưng cũng thẳng thừng bị chối từ.

Do có một phần tâm nguyện chưa hoàn thành, Lang Bát và Yên Nhi trong lòng một tia hy vọng vẫn tin Nguyên Lâm chắc chắn vẫn còn sống, không những thế hiện tại có khi cũng đang cất công tìm hai người.

Qua bao nhiêu năm cả hai không ngừng đưa ra tin tức tìm người, hễ ai phát hiện tin có lợi thì sẽ được thưởng hàng trăm kim tệ khiến nhiều người động tâm.

Tất nhiên là cũng có những người thâm tâm bất thiện đến tung ra những tin tức giả. Nhưng với sự che chở của vị phú gia nọ, cũng như cơ trí của hai người. Đến nay vẫn chưa có ai có thể đắc thủ thành công.

Duy có một ngày vào đêm mưa rông ngợp trời, khi biết tin có hai tiểu phú gia mới nổi liên tục tìm kiếm tung tích một cậu bé mất tích 6-7 năm về trước. Lúc này xuất hiện mẹ con quả phụ làm nghề chài lưới, đến cung cấp được một tin khiến hai người vốn ý niệm tìm kiếm đã hạ xuống bỗng nhiên trỗi dậy lạ thường.

Nguyên do ban đầu lúc tung tin, hai người không hề đưa ra đặc điểm nhận dạng. Chỉ miêu tả đơn giản là một cậu bé chừng mười tuổi trôi sông, khả năng vẫn còn sống mà lưu lạc đâu đây.

Mẫu tử quả phụ nọ lại cơ hồ miêu tả chi tiết đến lạ thường, và đặc biệt là cái đầu mọc nửa mái tóc. Nhưng lúc đó giông bão, nước chảy quá xiết phu quân của phụ nữ lúc này đã cố gắng nhưng cũng vì thế mà táng thân theo.

Bây giờ Yên Nhi cùng Lang Bát mới dám chắc Nguyên Lâm hẳn bị trôi ra đại hải, vội vàng thuê thêm thuyền bè lênh đênh các vùng đảo phụ cận không ngừng thu thập tin tức quan trọng.

Ngoài ra, với số tài phú của mình hiện có, hai người dễ dàng mua được các loại bí pháp tu luyện bước đầu của Khai Linh Thạch. Từ đó ngoài tìm người, Yên Nhi và Lang Bát cũng chuyên tâm tu luyện chẳng mấy chốc đã có chút thành tựu cá nhân đáng nể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play