_ Bên ngươi trời chập tối rồi, đến lúc ta cũng phải dậy đi học rồi, tạm biệt!

_ Khoan đã! Ta chưa biết tên cô?

_ Nguyễn Thanh Trúc, có thể gọi ta là Thanh Trúc hoặc Trúc không cũng được.

Nguyên Lâm nghe vậy thầm cười nhẹ, đến tối khi đi ngủ cũng sẽ là lúc cậu qua bên đó xem thử tình hình thế giới bên kia. Dẫu sao thì đến một nơi mà chưa bao giờ thấy qua, đã vậy còn chẳng phải động chân động tay cũng dễ dàng nhìn được thì chẳng tốt sao.

Qua thời gian nửa canh giờ sau, khi đi được một đoạn khá thấm mệt. Ba người tìm được một mỏm đá bên vách núi nhô ra, bên dưới mỏm đá có được một nơi trú ẩn, tuy không kín đáo được như căn động kia. Nhưng tránh mưa tránh gió thì vẫn dư sức.

Mỗi người một việc, nhanh chóng nhóm được một đống lửa. Cuối cùng cả ba ngồi nhìn nhau không ai nói lên câu gì.

Đến rốt cuộc vẫn phải để Nguyên Lâm mở lời trước:

_ À ta có thấy hơi đói bụng, hay chúng ta kiếm gì lót dạ trước không?

Lang Bát vẻ mặt hí hửng tỏ ý tán thành quay người nhìn về phía Yên Nhi. Cô bé im lặng không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn về đống lửa đằng trước, ngầm hiểu đối phương cũng sẽ không phản đối.

Cả ba đồng thuận chuẩn bị các dụng cụ cần thiết, dạo loanh quanh xem có may mắn kiếm được con thỏ hoang nào không. Cũng may trước đó Lang Bát có thủ sẵn con dao trong người đề phòng bất chắc. Vì vậy mà công việc đẽo gọt giáo mác có chút thuận lợi.

Sau khi có đủ mỗi người ba đến bốn thanh lao, lúc này Lang Bát mới lôi trong túi ra một túi bột màu trắng nhẹ nhàng rắc lên đầu lao. Trước con mắt đầy sự bất ngờ của hai người, Lang Bát cũng chẳng ngại mà giải thích thứ bột kỳ lạ kia là gì:

_ Đây là thuốc mê, nếu dùng với liều lượng nhỏ sẽ có tác dụng giảm đau. Nên đệ luôn mang một ít theo người để chẳng may cần trị thương. Trước cánh tay của huynh bị …

Nói đến nửa chừng, như sực nhớ ra điều gì Lang Bát nhìn liếc qua Yên Nhi rồi lại cứng miệng không nói nữa. Bản thân cậu muốn nhắc đến tình cảnh Nguyên Lâm bị chặt đứt cánh tay, cậu đã dùng thứ thuốc này để bôi lên cầm máu giảm đau.

Nhưng khi cánh tay của Nguyên Lâm mọc lại nguyên vẹn, cậu cũng không muốn lại một phen phí thời gian ngồi giải thích sự vụ này với Yên Nhi. Nhất thời bẻ sang câu nói khác:

_ Mà thôi! Hai người biết đây là thuốc mê là được.

Tiếp đó, ba người đứng im cùng lặng nhìn về mấy cây lao trước mặt. Không giấu nổi sự buồn cười mà đồng loạt cười phá lên. Chả là ai cũng khí thế hừng hực, nhưng một cậu nhóc 10 tuổi thân hình gầy gò, một cô bé 9 tuổi cầm dao không chặt, một tên nhóc khác cao không quá nửa trượng mà cũng học đòi đi săn.

Có bắt được thì cũng chắc chỉ có con Nai hay con Hoẵng nào mù đường hoặc què chân, xấu số gặp ba người thôi. Chứ sức ba người lúc này thì chỉ mong sao tóm được ít lông của mấy con dã thú đấy là tốt lắm rồi.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, chí ít nếu giờ không thử thì cũng chẳng có gì bỏ vào mồm. Lúc này cả ba mới ngưng lại điệu bộ, tiếp đó thẳng hướng bìa rừng mà tiến tới.

Sau một hồi lâu men theo bìa rừng, lúc này trời cũng đã tối đen. Cũng may vẫn có chút ánh trăng sáng rọi, nên vẫn có thể mập mờ xác định phương hướng mà đi.

Ban đầu với vô số kế hoạch được đưa ra cuối cùng cũng tan hoang, vừa đói vừa lạnh vừa kiệt sức, cả ba cùng ngồi bệt lại dưới gốc một cây cổ thụ to mặt mày lấm lét nhìn nhau.

Ai nấy cũng thở hổn hển, nói không ra hơi. Cuối cùng nghỉ ngơi được chốc lát thì Lang Bát cất giọng mắng to mấy tiếng:

_ Ai là người đã nghĩ ra cái chủ ý quái quỷ này vậy? Đúng là tự sát mà.

Nói xong cậu gượng sức mà đứng dậy quay đi, không quên ngoảnh mặt lại kêu:

_ Về thôi! Chẳng tìm được cái gì đâu, giữ sức mà mai nhặt vài cây cỏ ăn tạm vậy.

Chẳng chờ Nguyên Lâm và Yên Nhi kịp đáp lại Lang Bát hướng về phía mọi người đã ở trước đó mà đi thẳng. Hai người đằng sau thấy vậy cũng không ngồi nữa, lập tức đứng dậy tiếp bước.

Đêm lạnh gió núi nổi lên từng đợt, lâu lâu đằng xa có tiếng sói tru. Ba người sắc mặt tái nhợt nhạt, cùng dắt nhau băng qua khu rừng rậm. Thầm trách không thôi, tại sao lại nghe sự xúi giục mà học đòi vác đồ đi săn này.

Bỗng nhiên một tiếng kêu của một con thú rừng thảm thiết từ đằng xa vọng lại, khiến cả ba như bừng tỉnh rợn cả tóc gáy. Nghe kỹ lại thì là tiếng của một con linh dương, lúc này mấy người mới định thần lại. Sau khi ngồi cân nhắc lợi hại và bất đồng ý kiến, cuối cùng cũng đã thống nhất không quan tâm nữa mà vững chí đi về.

Nếu chẳng may có gì nguy hiểm thì với sức lực bây giờ chỉ có nước thí mạng. Nhưng nếu đó thật sự là một con linh dương, thì mấy người trong vài ngày tới không phải lo nghĩ giữ cái bụng đói.

Bất chợt cả ba liền tâm ý tương thông, rón ra rón rén tiến về hướng tiếng kêu trước đó. Đập vào mắt đúng thật là con linh dương, đang rơi vào một cái bẫy chông sâu khoảng 1 trượng.

Dáng bộ con linh dương to gần bằng người của Lang Bát, đang nằm thoi thóp dưới mặt đất. Xung quanh là một đống cọc gai nhọn, được những người thợ săn gắn xuống đất chi chít.

Trên người con linh dương bị vài thanh cọc cắm xuyên bụng, máu chảy lênh láng. Dáng bộ vô cùng đáng thương nằm im chờ cái chết đến.

Đúng là mèo đói thì vớ được cá rán, cả ba vui như mở cờ trong bụng. Trong lúc tên họ Lang hí hửng nhảy xuống muốn tận tay bắt sống con mồi, ngay lập tức bị cánh tay của Yên Nhi ngăn lại, thần sắc ngưng trọng:

_ Này! Bẫy của người ta, giờ mình lấy đồ này không sợ họ …

Vẻ vui vẻ của mấy người nghe vậy mà đồng loạt biến sắc, nhưng ngay lập tức Lang Bát gạt phăng đi ý nghĩ đó của Yên Nhi ra xa. Với cậu ta, lúc này chỉ với một suy nghĩ duy nhất "nhân bất vị kỷ, thiên tru địa diệt".

Mình không sao là tốt, người khác có làm sao thì cũng mặc kệ. Từ từ mò theo dây thừng được bện sẵn bên bờ miệng bẫy mà đi xuống, ngồi dưới đó Lang Bát mới lên giọng gọi lên:

_ Nguyên ca! Xuống đây giúp đệ một tay, lát nữa lấy xong con mồi về rồi mình dọn dẹp lại một lượt, ma không biết quỷ không hay.

Nguyên Lâm ngó qua ánh mắt của Yên Nhi một lượt, rồi cũng cười trừ đồng thuận với ý kiến của Lang Bát. Vội vàng men theo một sợi dây mò xuống, đứng trước mặt con linh dương.

Không nhanh không chậm ánh mắt liếc nhìn nhau, rồi lập tức vung dao nhẹ nhàng kết liễu con vật tội nghiệp trước mặt.

Yên Nhi ngoảnh mặt quay đi không muốn xem hành động vừa rồi. Nhưng lúc hai người cố gắng lôi con vật lên, thì cô bé cũng mạnh dạn mà quay ra giúp đỡ một tay.

Lúc này sự vụ khiến cả hai không để ý đã xảy ra. Từng vết máu loang lổ dưới mặt đất chẳng mấy chốc bị rút đi sạch, từ từ thấm vào chân của Nguyên Lâm mà hút vào.

Khi hai người quay lại định dọn dẹp thì vết máu đã không còn lấy một giọt, Nguyên Lâm thần sắc có chút bất ngờ nhìn chằm chằm về phía Lang Bát.

Bên kia Lang Bát im im không nói gì, tựa như đã biết trước chuyện này nhưng nhất thời cứng lưỡi nói không nên lời, vẻ mặt giống như vô cùng ngoài ý muốn.

Trong lúc Nguyên Lâm định thuận mồm hỏi han một lúc, thì Yên Nhi bên trên không chờ được mà kêu:

_ Lên thôi, hai người làm gì dưới đó mà lâu vậy.

Nguyên Lâm cũng đành ngậm ngùi lắc đầu thở dài mà quay đi. Không quên nhắn lại vài câu:

_ Lang đệ à! Đệ đúng là có nhiều bí mật muốn giấu ta thật ha.

Nói xong cậu thẳng thừng trèo lên để lại Lang Bát đứng hình dưới hố chông hồi lâu. Được một lúc thì cậu ta cũng mò lên nghe theo phân phó, đồng loạt ba người cùng nhau buộc con mồi lại. Tiếp đó nhìn thẳng hướng nơi ở ban đầu mà đi về.

Chuyện lạ lại tiếp tục xuất hiện dọc cả đoạn đường. Con thú linh dương nọ cứ nhẹ dần nhẹ dần theo từng bước chân mà ba người di chuyển, nguyên do là đống máu còn sót lại trên người con vật cứ vậy mà hướng Nguyên Lâm chảy vào.

Mặc dù hai người đằng trước không hề để ý, nhưng toàn bộ sự việc đều không thoát khỏi tầm nhìn của Lang Bát. Cậu nhẹ nhàng cúi đầu xuống đất, vài lần vô tình vấp phải hòn đá cành cây mà bất tri bất giác không để ý.

Cuối cùng khoảng chừng một canh giờ, mấy người cũng đã đến được nơi tập kết ban đầu, đống lửa được nhóm trước đó nguội tắt từ lâu. Bất ngờ khi hạ đặt con linh dương xuống đất, hai người ánh mắt to tròn thần sắc cả kinh.

Con thú vậy mà đã khô héo co quắt lại, dáng bộ như đã chết từ lâu lắm rồi vậy. Mọi ánh mắt tập chung nhìn về Lang Bát tựa như tất cả đều do cậu ta làm vậy. Cậu vẫn im im không nói gì, Nguyên Lâm lúc này không nhịn được mà quát lên:

_ Chuyện này là sao đây?

Lang Bát từ từ nhìn phía con vật, tiếp đó ánh mắt lấm lét ngước lên nhìn Nguyên Lâm trả lời:

_ Huynh có còn thấy đói và mệt không?

Nguyên Lâm lúc này mới để ý, quả thực là cậu ta bây giờ tất cả mệt mỏi ban nãy thực sự đã biến mất. Yên Nhi thì thần sắc ngưng trọng, quả nhiên là hai người trước mặt đây còn rất nhiều bí mật dấu cô bé, sau khi thở dài một tiếng.

Ánh mắt nhìn chằm chằm phía con linh dương mà hỏi lại:

_ Nó còn ăn được không? Ta đói

Câu nói xua tan bầu không khí căng thẳng trước mặt. Nhưng điệu bộ Nguyên Lâm thì vẫn không muốn cho qua dễ dàng, nhắn lại một câu:

_ Ta muốn trong tối nay đệ phải nói ra tất cả những thứ đệ biết, không được dấu diếm điều gì. Nếu không nói ra được thì ta nghĩ chúng ta không chung chí hướng rồi, nên đi mỗi người một nơi. Ta không muốn ở cùng một người mà có quá nhiều bí mật, đến địch hay bạn còn không biết.

Nói xong cậu thẳng thừng giật lấy con dao trên tay Lang Bát xuống, vội vàng xẻo miếng thịt trên người con linh dương. Con vật thịt đã khô như thịt sấy mấy tháng, cắt gọt có chút khó khăn. Yên Nhi lúc này cũng không nói gì, nhanh chóng nhóm lại bếp lửa.

Lang Bát vẫn giống như một khúc gỗ, đứng im lặng hồi lâu. Sau cùng đành thở dài một tiếng cho qua rồi cũng ngồi xuống phụ Nguyên Lâm một tay.

Cứ vậy, chừng nửa canh giờ, lúc này đã vào canh hai. Mấy người chật vật tách thịt con thú ra, nướng vội miếng thịt khô khốc không một chút vị bỏ vào mồm. Cuối cùng cũng đã lấp đầy được cái bụng, chuyện quan trọng nhất rồi cũng đến.

Đây là lúc mà Lang Bát phải thuật lại toàn bộ những gì mình biết về chuyện kỳ lạ vừa rồi. Ba người ngồi trước đống lửa mỗi người một góc, cả hai đánh ánh mắt nhìn chằm chằm. Không để chờ lâu, Lang Bát bây giờ mới lôi trong túi ra bốn viên đá ban đầu từ chỗ rương do Trương Sâm để lại, chìa ra trước mặt.

Chậm rãi kể lại tác dụng cũng như sự chân quý của bốn viên đá này. Theo lời kể, bốn viên đá này được gọi là Khai Linh Thạch. Nó là căn nguyên để mọi người có thể tu luyện pháp thuật cũng như võ công.

Phàm nhân chỉ cần có được viên đá này, thông qua nhỏ máu nhận chủ và mật thuật tu luyện, sẽ lấy nó làm căn cơ mà tiến cấp. Tiến cấp viên đá càng cao thì sức mạnh càng to lớn. Nếu mất đi Khai Linh Thạch hoặc Khai Linh Thạch bị hủy, người tu luyện đó chí ít sẽ mất đi pháp lực hoặc có thể mất mạng.

Trường hợp nhỏ máu rồi, nhưng chưa qua mật thuật thì Linh Thạch kia khi bị hủy cả người vẫn sẽ không sao. Đồng nghĩa với việc viên Thạch đó cũng sẽ mất đi tác dụng không còn sử dụng được nữa.

Vì vậy nó cực kỳ chân quý, khi đến một giai đoạn nào đó, tâm ý tương thông. Người tu luyện sẽ dùng viên đá này nhập vào trong cơ thể lưu ở tại vị trí đan điền. Tùy lúc thúc động mà sử dụng, cũng chẳng sợ bị ai đó cướp hay làm gì khác.

Mà Khai Linh Thạch thì có tất cả 7 loại, đặt tên lần lượt ứng với các thuộc tính của Linh Thạch đó: Hỏa, Băng, Thủy, Thổ, Phong, Lôi, và một loại Thạch hỗn Tạp đủ tất cả các thuộc tính trên. Khi tu luyện, người tu luyện sẽ chọn lấy 1 trong những thuộc tính mình thích mà dùng.

Riêng loại thạch hỗn tạp thì gần như không có ai chọn vì nó bản chất quá tạp nham, cái nào cũng có nhưng không cái nào ra hồn cả.

Ngoài ra, đời của một người tu luyện chỉ có thể chọn lấy một thuộc tính duy nhất mà tu, không thể tu luyện cùng lúc cả hai thuộc tính, trừ khi chọn Hỗn Tạp Thạch.

Nhưng thực tế do đặc tính giúp bản thân cải mệnh như này, nên những Khai Linh Thạch thế gian khó tìm. Một viên cũng sẽ là cả gia tài của một gia tộc, khiến nhiều người khao khát thèm muốn. Ai có cơ duyệt thu thập được cũng sẽ không ngần ngại mà chưng dụng luôn, không cần quan tâm nó là thuộc tính gì cả.

Mà trước mắt ba người đây là bốn viên Khai Linh Thạch, hai viên đỏ này là Hỏa, viên màu Nâu Cam là viên Thổ thuộc tính, còn viên màu Lam Nhạt này là Phong thuộc tính.

Nói đến đây Yên Nhi sắc mặt bình thường, cô bé sống cùng cha nương trên núi từ nhỏ nên cũng không biết sự giàu nghèo giữa con người với con người phân biệt thế nào, chỉ lặng nhìn ngắm mấy viên đá trước mắt lấp lánh thấy có chút đẹp mắt.

Nguyên Lâm thì ngược lại, mặt có biến sắc kích động không thôi. Trên khoen miệng lâu lâu nuốt ực từng ngụm nước bọt. Tựa hồ đã quên mất chuyện bản thân là một cái máy hút máu kia từ lâu.

Lang Bát thấy vậy thì thu tay lại, tránh ánh mắt điên cuồng của Nguyên Lâm đi. Sau đó cậu mới nói qua về tình hình hiện tại của Nguyên Lâm. Một câu nói như sét đánh ngang tai khiến Nguyên Lâm thần sắc còn tệ hơn cả lúc chết đi sống lại vậy. Đó chính là cậu ta hiện tại không thể tu luyện theo cách thức mà đa số mọi người dùng này.

Thấy sắc mặt đen sầm của Nguyên Lâm, lúc này Lang Bát mới nói ra đầu đuôi ngọn ngành. Năm xưa một vị trưởng bối nhà cậu cũng từng tham gia trận chiến với Đại Ma Thần. Trước lúc lâm chung có để lại di thư, cậu cũng là người có cơ duyên đọc được di thư đó.

Trong đấy có ghi một điều mà thiên hạ ít người biết đến, đại ma thần vốn dĩ ban đầu cũng chẳng được gọi với cái tên này. Khi hắn ta trọng thương bắt đầu hấp thụ sức mạnh từ Hãm Long Côn sang, chất dẫn được hắn ta hấp thu cùng không phải là cái gì khác, chính là máu của các tu luyện giả.

Càng hấp thu nhiều máu thì càng mạnh, lúc đó mọi người mới phát hiện tên đó tu luyện Huyết Thuật. Một trong những bí pháp tu luyện nghịch thiên được đại đa số tông môn bài trừ do bản tính quá ác độc của nó.

Hiện tại Nguyên Lâm trong người đã có thứ Hãm Long Côn kia, khi người đã đạt đến mức độ trọng thương cực hạn. Chính là khi cậu bị hắc độc vụ ăn mòn cả cơ thể hôm nọ, Hãm Long Côn kích hoạt tái sinh, thì thứ cần thiết bây giờ là máu tươi.

Đó chính lý do ban nãy cậu vô thanh vô tức hút sạch thú huyết của con linh dương kia không còn lấy một giọt. Càng hấp thu nhiều máu tươi thì cậu ta sẽ càng mạnh lên, đến một lúc nào đó cả người sẽ thoát phàm bất khả chiến bại.

Nói đến đây Nguyên Lâm gần như chết đứng ngay tại chỗ, không biết mình có nghe nhầm không? Cứ tưởng bản thân được trời thương, ban cho vật nghịch thiên. Ai ngờ thế mà vô tình lại biến chính mình thành quỷ hút máu lúc nào không hay.

Nhất thời nói không nên lời, chỉ lặng nhìn về phía đống lửa đang cháy liu diu mà trong tâm động đậy lý trí đánh nhau không ngừng.

Bỗng nhiên cậu nhớ lại tình hình vài ngày hôm trước, khi vung gậy định đánh chết tên Liêm Chung. Tự nhiên thấy hắn ta đang sắp chạy thoát rồi bất tri bất giác đứng im không động đậy, hóa ra là Lang Bát đã khống chế hắn để Nguyên Lâm dùng máu tươi của tên đó làm chất dẫn, một sự vụ thật tinh vi.

Nguyên Lâm dáng bộ cười mà như không cười nhìn chằm chằm về phía Lang Bát, sau cùng mở lời thăm dò:

_ Liêm Chung có phải …

Không để Nguyên Lâm nói dứt câu, Lang Bát khẽ gật gật đầu. Lúc này Nguyên Lâm mới lặng im không nói câu gì nữa, đứng dậy quay đi.

Để lại Yên Nhi cùng Lang Bát ngó nhìn theo dáng bộ, Yên Nhi lúc này quay sang Lang Bát hỏi hỏi điều gì đó mà Nguyên Lâm cũng chẳng quan tâm. Tựa là cô bé cũng vẫn chưa hiểu vì sao mấy hôm trước, độc vụ kinh người vậy mà Nguyên Lâm vẫn nguyên vẹn sống sót.

Không dấu nổi nên Lang Bát cũng chỉ đành kể lại chuyện của cây Hãm Long Côn một cách mập mờ cho qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play