------- Vũ Gia ------------
“Dương ca, hôm nay chính là ngày chiêu sinh của Nam Thiên Học Viện, không biết nhi tử của chúng ta liệu có thuận lợi tiến vào không?” . Trương Nhược Tích ánh mắt lúc này đang ngóng trông về phương xa, nhẹ nhàng hỏi trượng phu của mình.
Vũ Thiếu Dương cười xòa, khẽ an ủi:
“Phu nhân a, ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung nữa có được không? Tôn nhi của chúng ta có Võ Hoàng nội tình, chẳng nhẽ không vượt qua nổi cái khảo hạch nho nhỏ này sao. Nàng cũng từng trải qua, chẳng lẽ còn không rõ ràng.”
“Nhưng nó là họ Vũ, đến từ Vũ gia của chàng đấy.” Trương Nhược Tích cáu giận.
“Họ Vũ thì sao. Hừ, nếu thực sự nó bị gây khó dễ không thể tiến vào thì đó âu cũng là tổn thất không thể gánh nổi của Nam Thiên Học Viện. Hơn nữa những kẻ dám làm khó nhi tử của ta sau này chúng ta sẽ lần lượt bái phỏng.” Vũ Thiếu Dương gằn giọng. Ánh mắt của hắn vô cùng băng lãnh nhìn về chân trời.
Hắn hiểu rằng Trương Nhược Tích lo lắng xuất thân của Vũ Tôn sẽ bị những trưởng lão khảo hạch phát hiện ra gây khó dễ. Dù sao hai phu thê bọn hắn trước kia từng bị trục xuất, cấm vĩnh viễn không được trở lại Học viện. Ai dám nói con bọn hắn sẽ không bị phân biệt đối xử đây.
“Tiếc là nhi tử sợ chúng ta làm loạn nên bảo chúng ta ở lại Vũ gia, nếu không muội nhất định phải lén tới Nam Thiên Học viện một chuyến.”
“Thôi nào, muội đừng quá lo nghĩ. Khắp thiên hạ này không ai có thể đụng đến con của chúng ta dù chỉ là 1 cọng lông. Mọi chuyện hãy để nó tự giải quyết đi, cho nó quen dần sóng gió cuộc đời mới phát triển được.” Vũ Thiếu Dương ôm Trương Nhược Tích, vỗ nhẹ bờ vai nàng. Đúng là mẫu – tử, dù con mình cường đại cỡ nào thì trong mắt nàng cũng luôn là một đứa trẻ.
Trương Nhược Tích khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt xa xăm vẫn có chút gì đó lo lắng không yên.
--------
Thiên Long Môn .
Lúc này, Thiên Long môn chiêu sinh đã xong. Không như Nam Thiên Học Viện năm nay đột nhiên thay đổi phương thức chiêu sinh, Thiên Long Môn chiêu sinh đơn giản hơn nhiều.
Tuyển lựa ra năm ngàn người, trừ những kẻ có thể chất đặc biệt, còn lại cho bọn chúng trực tiếp đánh tay đôi với nhau đến khi chỉ còn một ngàn người là dừng lại. Một trăm kẻ đứng đầu được chọn làm ngoại môn đệ tử, chín trăm kẻ còn lại là kí danh đệ tử. Đơn giản, hiệu quả và nhanh gọn.
Không trừ Thiên Long Môn, cả Vô Cực Môn, Nhạc Dương phái cũng làm như vậy.
Trong đại điện Thiên Long, Đỗ Đình Minh – Chưởng môn Thiên Long Môn cười tươi như hoa, xung quanh là các Trưởng Lão ánh mắt ganh tị, hâm mộ đang chúc mừng không ngớt. Không chúc mừng, ganh tị sao được. Một đệ tử mang Không Linh Thể chất tuyệt đối làm bọn họ sẵn sàng đánh nhau vỡ đầu mà tranh đoạt. Đừng đùa a, trong lịch sử làm gì có vị nào mang Không Linh Thể chất mà không thành cường giả một cõi.
Tâm điểm của mọi người lúc này rõ ràng là thiếu niên đứng giữa đại điện. Vũ Nghi, thiên tài của Vũ gia. Khuôn mặt hắn tràn đầy sung sướng, tự tin chứ không như cách đây vài tuần trăng.
Kể từ lúc hắn được phát hiện ra có Không Linh thể chất, cuộc sống của hắn dường như thay đổi hoàn toàn.
Khắp nơi chú mục có lẽ là từ dùng để miêu tả chính xác nhất hắn lúc này. Vô số người nịnh nọt, quỵ lụy hắn không như lúc bị hành hạ ở Vũ gia suýt chết. Kể cả các trưởng lão cũng không ngoại lệ, đua nhau tán thưởng, tặng hắn những món lễ vật mà hắn không bao giờ dám mơ tới.
Ồn ào một lúc, Đỗ Đình Minh ra hiệu cho mọi người yên lặng. Hắn quay sang hỏi một vị Trưởng Lão.
“ Ngũ Trưởng lão, có tin tức gì của mấy phái kia không?”
Mấy môn phái kia trong lời hắn đương nhiên là hai đại môn phái Thiên Long Môn và Vô Cực Môn, tất nhiên tính cả Nam Thiên Học Viện.
“ Bẩm Chưởng môn, Lạc Dương Môn và Vô Cực Môn đều đã hoàn tất chiêu sinh. Ta nghe ngóng được lần này hai môn phái đó cũng có thu hoạch không kém.” . Cửu trưởng lão đáp lời.
“ Ồ, ngài nói thử xem.” Đỗ Đình Minh khẽ ngạc nhiên. Năm nay hắn thu được đồ đệ ngàn năm có một, chẳng nhẽ những môn phái kia cũng có thể chất đặc biệt sao?
“ Vô Cực Môn cách đây không lâu có tin đồn Vô Cực Thiên Minh trong một lần xuất sơn mang về một tiểu thí hài có Băng Linh thể.” Cửu trưởng lão nhẹ giọng đáp.
“Băng Linh thể” . Cả đại điện hít 1 hơi khí lạnh.
"Còn Lạc Dương Môn cũng không kém, nghe nói bọn chúng thu được một cặp song bào thai cũng vô cùng đáng sợ nhưng vẫn chưa ai biết gì thêm. Ta nghĩ có lẽ cũng không kém Băng Linh thể của nữ oa Vô Cực Môn đâu." Cửu trưởng lão ngữ khí vô cùng nghiêm trọng nói.
Cả đại điện như lâm vào trầm mặc ...