- Võ đài số 1 – Vũ Tôn Hồn hoàn phân viện chiến thắng.
Trọng tài giật mình tuyên bố. Hắn cũng lâm vào tò mò như người khác.
Vũ Tôn mỉm cười rời khỏi Võ Đài. Sớm hay muộn hắn cũng phải sử dụng Quang minh tâm pháp cho nên hắn cũng không muốn giấu diếm mãi làm gì. Nhân cơ hội này kiểm tra uy lực của nó thế nào cũng tốt.
- Một chiêu.
- Hồn hoàn vô địch.
- Vũ Tôn vô địch.
- Hồn hoàn vô địch.
- Vũ Tôn vô địch.
Khán giả thuộc Hồn hoàn phân viện lập tức hò reo ầm ĩ. Thậm chí thiếu nữ có Hồn hoàn Bạch Hạc còn hô lớn:
- Vũ Tôn, ngươi đẹp trai quá. Ta yêu ngươi. Nếu ngươi giành ngôi vị số 1, ta sẽ tình nguyện gả cho ngươi.
Vũ Tôn tái mặt chuồn thẳng. Các thành viên Hồn hoàn phân viện thì được một phen cười vỡ bụng.
- Số 1 là của ta, không ai được tranh.
- Là của ta, ngươi cút đi.
- Của ngươi cái rắm, là của ta ấy.
Đám học viên chưa dự thi nhìn Vũ Tôn đỏ bừng xấu hổ cất tiếng trêu đùa. Không khí trong Đấu trường vui vẻ lên rất nhiều.
Chỉ có Thủy Linh vô cùng nghiêm túc suy nghĩ lại tình cảnh vừa nãy của Vũ Tôn. Nàng tự hỏi đặt mình vào trong trường hợp đó liệu có thể đỡ nổi chiêu thức ấy?
Còn Vương Bình tuy có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng bỏ qua. Sự kiêu ngạo trong hắn đã đạt cực độ cho nên hắn không quan tâm Vũ Tôn mạnh thế nào. Bởi vì trong lòng hắn Vũ Tôn không đáng 1 xu.
Là một Tiên Thiên Hậu kì cho nên hắn cảm thấy có đủ vốn để làm thế.
Cũng không mất quá nhiều thời gian, chỉ trong buổi sáng toàn bộ lượt thi đấu thứ hai đã kết thúc. Không có biến cố hay bất ngờ nào khi toàn bộ những người được đánh giá cao đều bước vào vòng tiếp theo.
Vương Bình đánh bại đối thủ là một học viên của Hồn hoàn phân viện. Hắn cũng dùng một chiêu để đánh bay đối thủ, sau đó cố tình nhìn tới Vũ Tôn, cánh tay phải giơ ngang cổ làm động tác cắt cổ sau đó khinh miệt quay đi.
Điều này làm các học viên của Hồn hoàn phân viện cực kì khó chịu.
Vũ Tôn không nhiều lời, không buồn để ý tới Vương Bình. Trong mắt hắn, Vương Bình không khác gì một con ruồi mà thôi.
Thủy Linh cũng cho thấy thực lực tuyệt đối khi đánh bại đối thủ cũng là một vũ kĩ chiến sĩ Hậu Thiên hậu kì.
Dựa theo thể hiện của mỗi người, thậm chí có nhiều kẻ còn sắp xếp ra danh sách ngũ cường như sau:
- Đứng đầu là Vương Bình bởi vì thời gian hắn hạ đối thủ so với Vũ Tôn cùng Thủy Linh còn nhanh hơn.
- Xếp thứ hai là Thủy Linh. Nhiều kẻ còn cho rằng nàng mạnh ngang bằng với Vương Bình.
- Thứ ba là Vũ Tôn.
- Thứ tư là Bảo Nhi.
- Thứ năm là Thạch Phong.
Rất nhiều người tán đồng bảng xếp hạng này. Nếu không có gì xảy ra, bọn chúng tuyệt đối cạnh tranh năm vị trí đầu.
Dĩ nhiên là trừ Hồn hoàn phân viện không ai nghĩ như vậy mà thôi.
Sau đó các vị Trưởng Lão đọc kết quả của ngày thi đấu thứ hai. Hồn hoàn phân viện dành được mười ba suất vào vòng tiếp theo, vũ kĩ phân viện là năm và ma pháp phân viện là bảy suất.
Đến giờ phút này không còn ai dám nghi ngờ thực lực tuyệt đối của Hồn hoàn phân viện nữa. Nhiều kẻ còn cảm thấy lo lắng cho phân viện của mình.
Khi đã tuyên bố xong kết quả, Thiên Cương Viện trưởng từ vị trí giám khảo đứng dậy tuyên bố kết thúc ngày thi đấu thứ hai:
- Ngày thi đấu thứ hai kết thúc, các ngươi hãy trở về nghỉ ngơi để ngày mai bắt đầu lượt thi đấu thứ ba. Chúc các ngươi ngày mai sẽ thi đấu thật tốt.
Khi Vũ Tôn đang lững thững rời khỏi Đấu trường đột nhiên có một thân ảnh chắn phía trước hắn. Là Thủy Linh của ma pháp phân viện.
Điều này làm rất nhiều người tò mò trong đầu nhưng đoán không ra suy nghĩ của cô nàng này là gì. Riêng Vương Bình thì cảm thấy hết sức tức giận.
- Đợi đó, khi nào đè ngươi xuống giường ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau đớn. Nữ nhân ta đã chọn tuyệt đối không thể rời khỏi tay ta.
Nhìn nhau giây lát, Thủy Linh mở lời:
- Ta muốn gặp ngươi một lát.
- Tại sao? Có gì thì nói ở đây đi.
- Không thể đi ra chỗ vắng người sao?
- Không được. Tới chỗ vắng người đột nhiên ngươi ngỏ lời yêu ta hoặc … giở trò sàm sỡ thì ta biết kêu ai?
Vũ Tôn tỏ vẻ sợ hãi nhìn ngang nhìn dọc nói.
- Ngươi … Đồ bỉ ổi.
Thủy Linh khuôn mặt đỏ bừng, vì cả tức giận lẫn xấu hổ. Điều đó càng làm cho nàng trở nên cuốn hút hơn rất nhiều
- Ngươi có gì khuất tất đúng không? May mà ta nhanh trí phát hiện ý đồ của ngươi nếu không sự trong trắng của ta có nguy cơ bị hủy hoại rồi. May quá, may quá. Ta phục mình quá đi. Ta không phải người dễ dãi đâu, xin ngươi tìm người khác.
Vũ Tôn lại liến thoắng một hồi.
Những người nghe được trực tiếp ngãn nhào xuống đất.
- Nam nhi bị mất sự trong trắng. Đây là cái quỷ gì lí luận vậy? Lại còn ta không phải người dễ dãi đâu, xin ngươi tìm người khác nữa chứ. Đây là thời đại nào? Không lẽ nam và nữ đổi vị trí cho nhau rồi ?
Đó là suy nghĩ trong lòng của những người xung quanh.
- Ngươi có thể nói chuyện tử tế được không?
Thủy Linh cúi mặt không dám ngẩng đầu lên nhìn Vũ Tôn nói.
- Thôi được rồi. Ngươi gặp ta có việc gì? Đừng nói thích ta thật đấy nha.
- Ta muốn hỏi ngươi chiêu thức lúc nãy ngươi dùng là chiêu gì?
Thủy Linh như sợ bị hắn tiếp tục đùa cợt không dám dài dòng nữa.
- Thì ra là vậy. Có mỗi như thế mà cũng phải mất thời gian. Lúc nãy ta dùng là chiêu Quang minh hàng lâm. Thế nào, đã được chưa?
- Quang minh hàng lâm. Thì ra là Quang minh hàng lâm. Ngươi có thể điều khiển quang minh sao?
Thủy Linh nhìn Vũ Tôn ánh mắt long lanh đầy mong chờ.
- Ngươi cảm thấy câu hỏi đó ta có trả lời không?
Vũ Tôn hỏi ngược lại.
- Ta … Xin lỗi, ta hỏi hơi quá. Tạm biệt ngươi.
Thủy Linh xấu hổ bỏ chạy như một con thỏ nhỏ.
Vũ Tôn lắc đầu cười. Tiểu cô nương này làm hắn đột nhiên nhớ Vân Nhi vô cùng. Nhất định sau khi kết thúc đợt Tân sinh đại hội này hắn phải xin về thăm nhà vài ngày.
- Hừ, được mỹ nhân nói chuyện nên sung sướng cười một mình.
Đột nhiên giọng Cún từ phía sau vang lên. Đôi mắt nàng có chút gì đó khó chịu nhìn Vũ Tôn nói móc.
- Đâu có đâu có. Nàng ta chỉ hỏi vừa nãy ta sử dụng chiêu gì thôi mà.
Vũ Tôn đột nhiên cảm thấy không rét mà run vội vàng xua tay chối bay chối biến.