Trị thương bằng dị năng không có hiệu quả, cần nhổ bỏ hạt đen đi, rừng rậm nhiều nguy hiểm không tiện ra tay, chỉ là không nghĩ tới lúc chúng ta đến bờ sông tới, những hạt đen đó vậy mà lại nảy mầm nở hoa, bây giờ Hồ Mộng đang ở bờ sông nhổ ra giúp con bé” Chú Vân nói chuyện trong giọng nói tràn đầy lo lắng, dù sao cũng là ông ấy mang người xuống dưới, thấy con bé chịu tội dĩ nhiên trong lòng không thoải mái.
   Chỉ là khi chú Vân nói lời này, Biên Duyên và Kỳ Chu Nham nhìn nhau sau đó quay sang nhìn Lạc Hồng, trong mắt đầy ý: “Thiếu chút nữa mặt cậu nở đầy hoa rồi!”
   “Chi Biên, chị chính là ân nhân của em!” Nhớ tới cảnh vừa rồi, Lạc Hồng nghĩ mà sợ bụm mặt đi tới trước mặt Biên Duyên, sợ hãi trong mắt xen lẫn sự cảm kích, nếu không phải chụ Biên mở là chắn, hiện tại bộ dạng của mình ra sao, quả thật cậu không dám tưởng tượng.
   “Về sau nghe lời một chút.” Sờ sờ hạt đen trong túi, Biên Duyên lấy ra nhìn, thấy không có cái gì khác thường, lúc này mới cẩn thận cất kỹ bỏ vào ngăn nhỏ trong ba lô, đây là thứ tốt nha!
   “Các cháu cũng gặp.” Thấy Biên Duyên móc túi ra mà ba người trước mặt lại bình an không có việc gì, trong mắt chú Vân hiện lên vẻ may mắn, thứ này đen nhỏ, mới có thể làm tổn thương cô gái trong đội họ.
   Ba người gật đầu, nghe bên bờ sông không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, trên mặt mỗi người xung quanh đều đau lòng lại phức tạp.
   Bên cạnh rừng cây, Biên Duyên nhìn anh Chu gật đầu, sau đó đứng lên đi đến bờ sông đi, cô muốn đi qua hỏi một chút các cô ấy có cần giúp đỡ hay không. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play