Cô ta nhớ đến những chuyện đã xảy ra khi ở cùng với Tần Thiên, đỏ mặt nói: “Không có chuyện gì thì không thể tìm anh sao?”

“Sao thế, có phải quấy rầy anh tán gái rồi không.”

Tần Thiên cười nói: “Làm gì có.”

“Chỉ là tôi cảm thấy, một ngôi sao lớn trăm công nghìn việc như cô có thể nhớ điện thoại cho một người bình thường như tôi, có hơi bất thường.”

Liễu Như Ngọc xì một tiếng, nói: “Sao tôi nghe giống như anh đang chửi tôi thế!”

“Anh mới trăm công nghìn việc đấy!”

“Thực ra, cũng không có chuyện gì…”

“Chỉ là… hai hôm nữa tôi sẽ đến tỉnh thành các anh, tôi nhớ hình như anh từng nói anh ở Long Giang đúng không?”

“Long Giang có xa tỉnh thành không?”

“Nếu tiện thì gặp mặt nhé.”

“Anh đừng hiểu lầm, chỉ là tôi muốn mời anh một bữa cơm. Cảm ơn anh đã bảo vệ tôi khi ở nước ngoài.”

Tần Thiên nhớ đến chuyện mình từng ôm ngôi sao lớn này ở trong ngực khi ở trong căn phòng tối đen của tên cướp ở Anpơ, hơi thở của cô ta gấp gáp, cơ thể mềm mại run rẩy.

Trong lòng hắn, cũng không không khỏi dâng lên một vài gợn sóng.

Dù sao hắn cũng là đàn ông. Hơn nữa, còn là một người đàn ông rất bình thường.

Nhận ra mình lơ đãng, hắn vội chuyển chủ đề nói: “Cô đến tỉnh thành của chúng tôi làm gì?”

Liễu Như Ngọc nói sự thật: “Tôi phải tham dự sinh nhật của một người rất quan trọng với tôi.”

Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Vậy được thôi. Đến lúc đó hẵng nói.”

“Được, cứ quyết định vậy nhé.” Liễu Như Ngọc vội vàng cúp điện thoại, như trút được gánh nặng.

Thậm chí cô ta còn hơi đỏ mặt vì phấn khích.

Ngoài cửa, chị Vinh nữ quản lý đi vào, nhìn thấy cảnh này giống như gặp ma giữa ban ngày.

“Em sao thế?”

“Nói chuyện điện thoại với ai mà phấn khích thành thế kia? Chị nói chứ đại tiểu thư, không phải em đang phát tình đấy chứ?”

“Hừ, chị mới phát tình đấy!”

“Chị suốt ngày nghĩ đến đàn ông!” Liễu Như Ngọc vội vàng phản công, che đậy sự hoảng hốt của mình.

Chị Vinh cười nói: “Chị nghĩ đến đàn ông thì làm sao? Chị đâu có phủ nhận.”

“Ngược lại là em, người tình trong mộng quốc dân của chị.” Chị Vinh trêu chọc nói: “Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, khi nào mới yêu đương lần đầu tiên hả?”

Liễu Như Ngọc đỏ mặt mắng: “Chị đây là đang khuyến khích em yêu đương sao?”

“Nếu em thật sự yêu đương, chị có thể chịu đựng được?”

Chị Vinh cười nói: “Vậy thì chịu không nổi!”

“Ngôi sao lớn của tôi ơi, hình ảnh trong mắt công chúng của chúng ta là ngọc nữ trong sáng. Một khi bị công khai tình yêu sẽ có phiền phức lớn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play