“Các huynh đệ, cùng lên đi!” Tô Văn Bân quái dị kêu một tiếng, vọt tới trước.

Mười mấy người hầu Tô gia đằng đằng sát khí, cùng nhau vọt tới.

“Tần Thiên, chạy mau a!” Dương Ngọc Lan gấp đến độ hô to.

Ngay cả trong mắt Tô Tô cũng lộ ra mấy phần kinh hoảng.

Thần trí của Tô Tô bị hao tổn, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Tần Thiên là ai.

Nhưng cô biết, người đàn ông này tặng cho cô một chậu hoa cô rất thích.

Trong tiềm thức, cô cảm thấy, người đàn ông này là bạn của mình.

Tô Văn Thành giận tím mặt, cắn răng nói: “Đánh chết hắn! Tôi sẽ thưởng lớn!”

Tần Thiên nhìn những tên như đầu gấu đang tiếng về phía hắn, giống như nhìn những con kiến nhỏ bé đang chạy đến nộp mạng.

Tần Thiên đang muốn ra tay giáo huấn bọn họ thì Dương Ngọc Lan kích động ngăn ở trước mặt: “Có chuyện từ từ nói, không nên kích động!”

“Bác à, bà che chở cậu ta như vậy không phải là muốn người đàn ông của con gái mình chứ?”

Có hậu bối tộc nhân vô sỉ cười nói.

Con gái bị liệt, mẹ vợ và con rể dây dưa với nhau, thật sự là không ai biết đến.

Tiếng cười trộm nổi lên bốn phía.

Tô Văn Thành cười lạnh nói: “Họ Tần, trò của mày tao đã biết rồi.”

“Mạo danh Vương Bá Niên, bức bách Mã Dung khai trừ Lý Cường và Tào Đức. Mày cho rằng thật sự có thể lừa được người khác sao?”

“Con mẹ nó, dám ở trước mặt Tô gia chúng tôi ăn nói hàm hồ!”

“Mười ngày sau, Vương hội trưởng tới, xem lão tử chơi chết mày như thế nào!”

“Nếu không muốn chết, hiện tại thiếu gia tao đây cũng có thể cho mày một con đường sống…” . 𝗧hử‎ 𝙩hách‎ 𝙩ìⅿ‎ 𝙩ra𝘯g‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ ⩶‎ 𝙩r‎ ùⅿ𝙩r𝙪yệ𝘯.𝙫𝘯‎ ⩶

“Quỳ xuống, dập đầu xin lỗi gia gia. Sau đó, để tao dùng xích chó trói mày lại, làm chó cho tao mười ngày. Như thế nào?”

Mọi người xung quanh cũng lớn tiếng cười nhạo.

Ở trong mắt bọn họ, giờ phút này Tần Thiên, ngay cả chó cũng không bằng.

Dương Ngọc Lan mặt đỏ bừng, bà cắn răng, làm một quyết định trọng đại.

“Tô Bắc Sơn, Tô Ngọc Khôn, Tô Văn Thành!”

“Cha con các người, ông cháu ba đời, khổ sở bức bách chúng tôi như thế không phải là vì phương thuốc độc quyền dược cao kia sao?”

Nghe được “phương thuốc độc quyền”, hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Tô Ngọc Khôn kích động nói: “Chị dâu, chị đồng ý đưa ra?”

“Chị ra giá đi!”

Tô Văn Thành hai mắt tỏa sáng, nói: “Bác gái, chỉ cần bác nhường phương thuốc độc quyền ra, cháu cam đoan, sau này sẽ không quấy rầy bác nữa.”

“Căn nhà nhỏ mà các ngươi đang ở, cháu tặng miễn phí cho các người!”

Dương Ngọc Lan mắt ngấn lệ, liền muốn đồng ý.

Bà thật sự cùng đường rồi, cho dù như thế nào Tần Thiên là do bà mang đến, bà không thể nhìn Tần Thiên xảy ra chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play