Hắn chuẩn bị bức tranh này, vốn là muốn xem thái độ của Tô Bắc Sơn.

Nếu như lão già này có ý hối cải, hắn sẽ nể tình ông ta đã lớn tuổi, lại là ông nội của Tô Tô mà thương tình tặng bức tranh này cho ông ta.

Chỉ là một bức tranh chữ, đừng nói là bút tích thật của Đường Bá Hổ, cho dù là Thanh Minh Thượng Hà Đồ, Tần Thiên cũng dễ dàng có được.

Đến cảnh giới này của hắn, tài vụ thế tục, chỉ là mây khói thoảng qua.

Không ngờ lão cáo già Tô Bắc Sơn lại không biết hối cải.

Không phải ông thích sao? Tôi xé bức tranh ngay trước mặt ông.

Bởi vì, ông không xứng.

“Tiểu tử, cậu chơi tôi!” Tô Bắc Sơn cắn răng nói.

Mặt đã biến thành màu gan heo.

“Chơi ông đó thì thế nào?” Trong mắt Tần Thiên, ý châm chọc càng đậm.

“Lão già, hôm nay tôi đến, có hai chuyện muốn tính toán rõ ràng với ông!”

“Chuyện thứ nhất chính là, năm đó người ông bảo Tô Tô đi chăm sóc là ai?”

“Tô Tô là cháu gái ruột của ông, ông lại đem hiến cho sài lang hổ báo.”

“Sau khi xảy ra chuyện, chẳng những không đứng ra làm chủ cho Tô Tô, còn che chở cho hung thủ.”

“Ông sợ thế lực người ta nhưng Tần Thiên tôi không sợ.”

“Nói cho tôi biết hung thủ là ai, tôi diệt cả nhà hắn!”

Ngay cả Dương Ngọc Lan cũng thật không ngờ, Tần Thiên lại giáp mặt chất vấn ông ta vấn đề này!

Mọi người ở hiện trường không dám lên tiếng, có người không dám nhìn thẳng khuôn mặt của Tần Thiên mà áy náy cúi đầu.

Nói tiếp: “Chuyện thứ hai!”

“Tô Văn Thành, cùng với tất cả người Tô gia đều nghe cho tôi!”

“Lúc trước các người cướp công ty của mẹ vợ tôi như thế nào, tôi cho các người mười ngày, trả lại nguyên vẹn cho bà ấy!”

“Nếu không…”

“Tần Thiên tôi dám nói, mười ngày sau các người cửa nát nhà tan!”

Thanh âm vang dội như thiên lôi cuồn cuộn!

Mọi người hoảng sợ không thôi.

Bọn họ phảng phất, thấy được một tôn Thần Ma dữ tợn đang tìm bọn họ báo thù!

Nhất là Tô Bắc Sơn.

Ông ta đứng đối diện Tần Thiên, trực tiếp bị Tần Thiên chất vấn!

Vừa mất đi bức tranh nổi tiếng yêu thích.

Cộng thêm tuổi tác đã cao.

Dưới đả kích kịch liệt, ông ta quát to một tiếng, miệng phun máu tươi, ngã về phía sau.

May mắn phía sau là một cái ghế bành, mới không bị ngã trên mặt đất.

Ông ta ôm ngực, kích động nói: “Nhanh, mau đem tên súc sinh này đuổi đi cho tôi!”

“Phản rồi, tên súc sinh này! Thật sự là phản rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play