Tô Tô do dự nói: “Như vậy, không được hay cho lắm?”

“Thời gian không còn sớm, chúng ta nên nhanh chóng nói về thỏa thuận bồi thường đi, tôi vẫn đang chờ đi về đây.”

“Gấp gáp gì chứ.”

“Chẳng lẽ tình nghĩa bạn học cũ của chúng ta không bằng một thỏa thuận bồi thường sao?”

“Uống xong anh còn có chuyện muốn nói với em.”

Tô Tô không thể từ chối, chỉ đành nhấp một ngụm.

“Anh muốn nói gì với tôi?” Bị Tiết Nhân nhìn chằm chằm, cô có chút mất tự nhiên.

Tiết Nhân thâm tình nói: “Nếu như anh yêu em — anh tuyệt đối sẽ không giống như cây lăng tiêu, mượn cành cao của em để khoe khoang chính mình;

Nếu anh yêu em — anh tuyệt đối sẽ không học những con chim si tình, lặp đi lặp lại bài hát đơn điệu cho bóng râm;

……

Em có thân cây bằng đồng và nhánh cây bằng sắt của em, giống như một con dao, một thanh kiếm, cũng giống như một cây kích;

Anh có những bông hoa màu đỏ của anh, giống như một tiếng thở dài nặng nề, cũng giống như một ngọn đuốc dũng cảm.

Chúng ta chia sẻ gió lạnh, giông tố và sấm sét;

Chúng ta cùng hưởng sương mù, lưu lam và cầu vồng.

Tưởng chừng như mãi mãi phân ly, nhưng lại nương tựa nhau cả đời.

Đây mới là tình yêu vĩ đại…”

Tiết Nhân vậy mà lại đọc thơ.

Tô Tô sững người một lúc, rồi bị ánh mắt trìu mến và giọng điệu trầm ấm Tiết Nhân thu hút.

Trong phút chốc, cô như được trở về thời thiếu nữ cấp 3 mộng mơ.

Mãi cho đến khi Tiết Nhân đọc xong, cô mới đỏ mặt nói: “Đây là bài Gửi cây Sồi của Thư Đình…”

“Sao đột nhiên anh lại đọc bài này?”

Tiết Nhân nhìn Tô Tô với ánh mắt rực lửa, nuốt nước miếng và nói: “Bởi vì đây là bài thơ em thích nhất.”

“Cũng là quan điểm về tình yêu của em.”

“Trong thư, em đã nhiều lần nhắc tới, cho nên anh đã sớm học thuộc lòng rồi.”

“Mỗi một chữ, đều giống như một dấu vết, in thật sâu trong lòng anh.”

Trái tim Tô Tô run lên, cô né tránh ánh mắt của Tiết Nhân, có chút không được tự nhiên nói: “Những lá thư kia, anh vẫn còn giữ lại à.”

Tiết Nhân kích động nói: “Đối với người khác, chúng chỉ là những bức thư bình thường. Nhưng đối với anh, chúng chính là bảo vật vô giá!”

“Thật đó, xin em hãy tin anh!”

“Nếu không anh đọc lại nội dung trong thư cho em nghe!”

Tô Tô vội vàng nói: “Không cần!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play