“Các vị!” Anh ta cao giọng nói: “Tôi vốn định tối nay sẽ chốt kế hoạch bồi thường với mọi người, nhưng không ngờ lại xảy ra vở kịch như vậy.”

“Bây giờ cũng đã muộn, hơn nữa mọi người lại đông như, tôi cũng không thể tiếp đãi được hết.”

“Mọi người thấy như vậy có được không? Nếu như mọi người tin tưởng Tô tiểu thư, vậy thì để cô ấy làm đại diện.”

“Chúng tôi sẽ nói chuyện chi tiết hơn.”

“Mọi người yên tâm, có Tô tiểu thư ở đây, phương án bồi thường tôi đưa ra nhất định sẽ là tốt nhất.”

“Chúng tôi tin tưởng Tô tiểu thư!”

“Tô tiểu thư bây giờ đã là người có tiếng tăm ở Long Giang, hoàn toàn có thể đại diện cho chúng ta.”

“Tô tiểu thư, nhờ cả vào cô.”

Có người lại nói: “Tô tiểu thư, nhất định phải nói chuyện thật tốt với Tiết thiếu gia đó.”

“Trai tài gái sắc, Tô tiểu thư và Tiết thiếu gia mới là trời sinh một cặp.”

Tô Tô luống cuống và vội vàng nói: “Tiết Nhân, chuyện này không được—”

Tiết Nhân cười nói: “Chẳng lẽ em muốn phụ sự tín nhiệm của mọi người đối với em sao?”

“Cho dù là vì lợi ích của mọi người, em cũng đừng từ chối nữa.”

“Vừa hay anh cũng có chút chuyện muốn nói với em. Tô Tô, chúng ta tới chỗ khác nói đi.”

Dưới sự thúc giục của mọi người Tô Tô khó có thể từ chối được, hơn nữa cô rất không quen với bầu không khí này, có thể nhanh chóng rời đi cũng tốt.

Vì vậy cô đỏ mặt gật đầu, cùng Tiết Nhân rời khỏi tiệc rượu.

“Mọi người cùng uống nào!”

“Cái đó, còn ai chưa thêm wechat của tôi thì mau quét mã QR nào.”

“Bài thuốc gia truyền Kim Cương Hoàn, sau khi uống xong chữa khỏi bách bệnh, cơ thể khỏe mạnh!”

……

Các thành viên của Nhóm Rồng do Lôi Báo sắp xếp bởi vì không có thư mời, nên chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài.

Nhìn thấy Tô Tô nói nói cười cười với một chàng trai trẻ tuổi rồi lên một chiếc Alphard.

Cậu ta vội vàng thông báo cho Lôi Báo rồi sau đó đi theo.

Tại khách sạn Kim Long.

Tiết Nhân đã đặt phòng tổng thống đắt nhất.

“Thật không ngờ anh lại là thiếu gia của tập đoàn Kiến Nhân, tôi nhớ không nhầm thì tập đoàn Kiến Nhân là doanh nghiệp lâu đời của Long Giang chúng ta.”

“Anh giấu kỹ thật đó.”

“Có điều, nếu anh đã tới Long Giang vậy tại sao lại không về nhà ở?” Vì để giảm bớt sự ngại ngùng, Tô Tô tùy tiện hỏi.

Tiết Nhân cười nói: “Mặc dù Long Giang vẫn còn có không ít sản nghiệp của nhà anh, nhưng trọng tâm của bọn anh bây giờ là tỉnh thành.”

“Biệt thự cũ trong nhà đã lâu không có người ở nên anh lười quét dọn.”

“Tô Tô, không ngờ lại có thể gặp lại em ở đây. Nào, chúng ta uống một ly.”

Anh ta một chai rượu vang đỏ cao cấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play