Minh Nhật và Thu Hương đã hoàn tất mọi thủ tục ly hôn rồi, bây giờ trên pháp luật họ chỉ còn trách nhiệm nuôi con chung.
Gần đây trừ lúc đi làm ở viện, về nhà gặp con gái, lén nhìn cô từ xa thì anh không còn nơi nào để đi, đành về căn hộ mà họ từng chung sống với nhau 7 năm.

Lâu ngày không có bàn tay của người phụ nữ chăm sóc, căn hộ cũng trở nên lạnh lẽo đi rất nhiều.
Anh mở tủ bếp, lấy một gói mì pha tạm để làm bữa tối.

Người ăn cùng mình đã không còn ở bên nữa thì ăn nhà hàng sang trọng hay ngồi góc bếp ăn mì cũng đâu khác gì nhau, dù sao cũng không có hương vị gì.
Minh Nhật còn nhớ khi anh chưa buông được tình cảm cũ thì chỉ đến bữa ăn mới vào bếp, còn cô thì sẽ luôn tay luôn chân ở đây nấu món này món khác.

Thời gian đầu chung sống cô thường chống tay lên cằm, háo hức trông chờ mỗi khi anh ăn món cô nấu.

Lúc đó anh chỉ nhàn nhạt nói:
“Ngon lắm, em cũng ăn đi”
Mới đầu cô còn rất vui, nhưng sau này dường như Thu Hương cũng nhận ra câu khen này của anh khá thủ tục, không có cảm xúc nên cô thường rũ mắt xuống yên lặng ăn cơm.

Cuộc sống hôn nhân những năm đầu của họ luôn nhạt nhẽo như thế, ngoại trừ việc có làm chuyện thân mật cùng nhau thì không có điểm nào giống vợ chồng.

Vậy mà cô vẫn luôn bao dung với anh, luôn nấu cho anh những bữa cơm ngon, luôn chăm lo mọi thứ cho anh, còn hay ngọt ngào hỏi anh đi làm có mệt không, có muốn cô giúp anh mát xa một chút không.
Lúc cô mang thai rất vất vả, nôn nghén đến tận lúc gần sinh, cả người cũng xanh xao đi rất nhiều.

Dù vậy cô vẫn luôn vui vẻ, thường vuốt v e bụng mình rồi nói:
“Bé yêu của chúng ta thật ngoan, sau này sẽ là em bé ngoan nhất nhà”
Sau khi cô sinh con, tình cảm của anh với gia đình cũng ngày một lớn hơn.

Khi đó, mỗi lần có thời gian anh đều sẽ vào bếp phụ cô nấu ăn.

Tuy anh vụng về đụng đâu hỏng đó nhưng Thu Hương luôn kiên trì chỉ cho anh cách làm.
Có một lần anh không cẩn thận nên bị đứt tay còn khiến cho cô xót xa hồi lâu.

Khi bôi thuốc cho anh cô còn thủ thỉ:
“Bàn tay này là để cầm dao mổ cứu sống bệnh nhân, không phải để vào bếp nấu ăn, anh phải biết trân trọng nó nhé”
“Anh biết mà, nhưng em chữa trị vết thương thiếu một bước rồi đó”
“Cầm máu, sát trùng vết thương, dùng thuốc trị vết thương hở, dùng gạc băng lại nhưng không được băng quá chặt.

Đây đều là những bước anh dạy em mà” cô phân bua, cảm thấy mình không làm thiếu bước nào.
“Thế để anh dạy thêm một bước nữa nhé”
“Gì cơ?”
Cô vừa ngẩng lên thì anh đã dùng tay không bị thương kéo cô lại gần hôn nhẹ lên môi.
“Còn thiếu bước này nữa, nhưng chỉ được làm với anh thôi” anh mỉm cười nói.
Sau đó cô sẽ đỏ mặt cười e thẹn, cô vẫn luôn như thế, dù đã có con với nhau nhưng vẫn thẹn thùng mỗi khi anh có hành động thân mật.
Nhớ lại những chuyện này khiến Minh Nhật cảm thấy cay cay sống mũi, nước mắt cũng vô thức rơi xuống.

Anh dừng đũa không ăn nữa, dọn dẹp xong thì cũng tắm rửa rồi lên giường nằm xem lại những bức ảnh cũ của gia đình nhỏ nhà mình.
Hôm nay Tiến Dũng đã nói với anh: “Vợ tôi nói ca này khó quá, cô ấy cũng không chữa được.

Nhưng cô ấy bảo tôi nhắn với cậu một câu là tình yêu đến muộn chỉ là cỏ rác”.
Câu nói này cứ lởn vởn trong đầu anh cả ngày.

Minh Nhật cảm thấy không sai, đáng đời anh, tình yêu đến muộn không xứng được đón nhận.

Thời gian trôi thật nhanh, thoắt cái đã đến Tết.

Bố cô đã gọi cho con gái mấy lần nói đừng chấp mẹ nữa, về nhà đi con.

Nhưng mẹ cô thì khác, bà nói có về cả nhà thì về, nếu cô về một mình hàng xóm sẽ bàn tán.
Thu Hương cảm thấy mệt mỏi, quyết định không về nữa mà định ở lại tìm một căn hộ dịch vụ nào đó thuê ngắn ngày để ở.

Dù sao cô cũng đang ở nhà bố mẹ anh, Tết đến cũng khó tránh chạm mặt.

Gần đây tâm lý bé Dâu đã ổn định hơn, không còn sợ đi học hay bị giật mình lúc ngủ nữa nên cô có thể yên tâm.
Hôm nay cơ quan cô lại tổ chức khám sức khoẻ, khám vào đầu năm dương nhưng là cuối năm âm.

Lần này không khám ở bệnh viện mà Minh Nhật làm nữa nên cô cũng thấy thoải mái hơn.
“Chị có một khối u ở tuyến giáp, chị đã biết điều này chưa? Gần đây cơ thể có biểu hiện gì lạ không?” vị bác sĩ khám nội tiết hỏi cô.
Gần đây cô hay bị ho, mỗi lần ho cơn đau sẽ kéo từ cổ đến tận sau tai, cô còn cho rằng đó là do thời tiết thay đổi.

Khi cô trình bày điều này với bác sĩ thì cô ấy nói:
“Đây là dấu hiệu của người có khối u ở tuyến giáp, sau này chị không nên chủ quan về sức khoẻ của mình nhé”
“Bác sĩ, bệnh của tôi…có nghiêm trọng không?”
“Nghiêm trọng hay không thì phải trải qua các bước thăm khám chuyên sâu khác, ở đây là khám lâm sàng theo cơ quan nên sẽ không có dịch vụ này.

Chị có thể đến khoa Nội tiết của viện đăng ký khám theo yêu cầu để hiểu rõ hơn về tình hình sức khoẻ của mình”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ”
Thu Hương ra về với tâm trạng lo lắng, cô không biết bây giờ phải làm gì.

Lúc này cô đã ngồi ngẩn người trước máy tính hồi lâu mà không động tay, đồng nghiệp bèn quay sang hỏi:
“Chị Hương sao thế ạ? Từ lúc khám bệnh về xong chị cứ như người mất hồn ý”
“Chị…chị sợ mình bị bệnh nặng…”
“Bệnh gì thế chị? Bác sĩ nói sao?”
“Họ nói chị có một khối u tuyến giáp, chị đọc trên mạng thấy biểu hiện của mình giống ung thư lắm” cô nói mà giọng run run.
“Ôi lên Google thì xước da cũng thành ung thư được chị ạ.

Nên vào viện lớn mà khám, trước mẹ em cũng bị nhưng đã phẫu thuật rồi không sao nữa” cô ấy nghe thế thì trấn an Thu Hương.

“Thật là sẽ không sao à?”
“Yên tâm chị ơi, y học phát triển lắm rồi”
Sau đó Thu Hương lên mạng tìm các bệnh viện có thể điều trị loại bệnh này tốt nhất.

Nếu muốn điều trị khu vực trong thành phố thì chỉ có bệnh viện mà Minh Nhật đang làm là lớn nhất.

Cô không muốn đi viện này, không muốn chạm mặt anh.

Cuối cùng cô quyết định chọn một bệnh viện chuyên khoa, chỉ có một điều bất tiện là nó nằm ở ngoại thành mà thôi còn về đội ngũ bác sĩ hay cơ sở vật chất thì không hề thua kém bệnh viện anh đang làm.
Cô đăng ký khám tại bệnh viện chuyên khoa đó, sau khi khám họ liền đề nghị cô nhập viện để làm thêm các xét nghiệm tiếp theo.

Cô xin với bác sĩ là chờ tới kỳ nghỉ Tết thì cô sẽ quay lại làm thủ tục nhập viện.

Họ tưởng cô là kiểu bị bệnh mà sợ thuốc nên dặn đi dặn lại rằng:
“Nhất định phải nhập viện càng sớm càng tốt”
Đến kỳ nghỉ Tết, cô nói với bố mẹ anh là muốn về quê một chuyến, còn con gái thì để lại nhờ ông bà chăm sóc.

Bé Dâu chạy theo xe khóc rất lâu, cô nhìn con mà đau đớn như ruột gan đứt đoạn.
Thu Hương nhập viện, bác sĩ liền tới thăm khám và tư vấn cho cô xem cần làm gì tiếp theo.

Những ngày đầu ở trong viện, bệnh nhân cùng phòng hỏi cô tại sao đi có một mình, không có người nhà đi cùng thì cô nói gia đình đều sống ở nước ngoài.

Họ nghe mà cũng thông cảm mấy phần, có món ăn gì của người nhà mang tới cũng sẽ chia sẻ với cô.
“Hương? Là cô Hương phải không? Cô làm gì ở đây?”
Hôm nay Thu Hương đang đứng ở hành lang bệnh viện nhìn xuống dưới sân thì có người cất tiếng hỏi.

Cô quay lại nhìn thì hoá ra là một bác sĩ cùng khoa với Minh Nhật, chính là người đang cạnh tranh chức phó khoa với anh.

Về việc tại sao anh ấy lại có mặt ở đây thì cô không biết.
“À, chào anh.

Anh Khoa phải không ạ? Tôi đi thăm người nhà” cô nói mà không nhớ ra rằng mình đang mặc đồ bệnh nhân.
“Ồ, hoá ra người nhà bệnh nhân cũng cần mặc đồng phục” anh ấy nhún vai, làm ra vẻ như tôi biết thừa rồi cô còn giấu gì nữa.

“Tôi có việc đi bây giờ, chào anh” cô lịch sự chào rồi quay lưng bỏ đi, không muốn nói chuyện thêm.
Không ngờ anh ấy lại nói với theo phía sau: “Cô chạy ra tận đây khám nội tiết là chê bụt chùa nhà không thiêng à? Cậu ta mà biết thì đau lòng lắm”.
Thu Hương im lặng đi tiếp, không đáp lời.

Hôm nay Minh Nhật gọi cho mẹ cô hỏi thăm xem mấy ngày nay về nhà cô thế nào thì mẹ cô ngạc nhiên nói:
“Ơ nó có về quê đâu con?”
“Mẹ nói sao ạ? Vợ con không về quê ạ?”
“Không con ơi, nó cũng không bảo gì.

Mấy hôm nay bố con gọi nó cũng tắt máy suốt.

Có việc gì không con?”
“Dạ không, để con gọi cô ấy, mẹ cứ yên tâm ạ”
Mấy ngày nay anh không gọi được cho cô còn tưởng là cô chặn anh, hoá ra bố cô cũng không gọi được.

Cô có thể đi đâu được nhỉ?
Minh Nhật sốt ruột đi qua đi lại trên hành lang, đổi số khác gọi cũng không được.
“Mòn hết gạch của viện bây giờ, chưa gì đã phá hoại của công rồi.

Thế nào? Nhà có chuyện?” Đăng Khoa cầm tập tài liệu trên tay, liếc mắt nhìn anh rồi cất giọng châm biếm.
“Không phải việc của anh” Minh Nhật không thích người đồng nghiệp này, chuyên môn giỏi nhưng tính cách khó chịu, thích đâm chọc chuyện nhà người khác.
“Ồ, chắc vợ cậu không thèm tìm cậu để khám nên cậu giận dỗi hả? À không, tôi nên nói là vợ cũ chứ nhỉ?”
Minh Nhật nghe câu này thì sửng sốt, anh ta nói cô không tìm anh để khám là sao.

Anh hỏi lại ngay: “Anh mới nói cái gì? Vợ tôi làm sao?”
“Ủa? Vợ cậu mà cậu hỏi tôi làm gì? Tôi chỉ vô tình thấy cô ấy mặc đồ bệnh nhân ở bệnh viện nào đó thôi.

Chậc, tròn méo gì cậu cũng là bác sĩ nội tiết của bệnh viện tuyến đầu mà cô ấy không thèm tìm cậu, coi bộ người nhà cậu không tin tưởng cậu lắm nhỉ?”
Minh Nhật đi tới nắm áo anh ta hỏi: “Anh nói cái gì? Vợ tôi ở đâu?”
Đăng Khoa nhún vai tránh sang chỗ khác, vuốt áo lại cho phẳng phiu rồi nói: “Không phải việc của tôi”.
Nói xong thì liền bỏ đi, mặc kệ Minh Nhật có đuổi theo hỏi liên hồi anh ta cũng giả điếc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play