Mặc Lăng Vũ không nghe, đã thế còn đánh mạnh hơn.
“Muốn ăn đòn mà, tôi cho cô ăn đòn rồi đây.” Sau đó lại hạ tay đánh một phát thật mạnh.
“Tốt nhất nên nhớ không được nghĩ ngu xuẩn như thế nữa.”
Mặc Lăng Vũ nhắm mắt, dù cô nói gì cũng hoàn toàn ngó lơ cô.
Anh từ đầu mà nói, vốn không hề có ý định đen tối kia.
Dùng cách trẻ con dạy dỗ này cũng là do anh chưa bao giờ đánh phụ nữ, về cơ bản là không thể đánh đánh như mấy tên đàn ông được.
Nhưng cách này dùng cho trẻ con, cô sao có thể bị dọa…
“Mặc Lăng Vũ, tôi cầu xin anh luôn đấy, tha cho tôi đi mà… a!”
Khả Hân tuy không bị anh dọa, chỉ là với tư thế này quả thực quá ngại, cô cũng hai mươi tuổi rồi, đánh mông thế này khiến cô rất mất mặt.
Mặc Lăng Vũ dừng hành động, sau đó mới mở mắt ra xem Khả Hân vẫn còn ngồi vắt trên đùi mình.
Lúc này anh ta mới ý thức được, tấm lưng nhỏ bé trước mặt đang bắt đầu rỉ máu qua tấm áo trắng.
Và hành động tiếp theo của anh ta lại là, đánh Khả Hân mạnh hơn nữa.
“Á á!”
Khả Hân còn chưa thôi bất ngờ, không phải anh ta dừng lại rồi sao? Tự nhiên lại nổi khùng điên gì nữa?
“Phải đánh mới nhớ được.
Cô không trân trọng thân xác mình đến thế thì ăn đòn tiếp đi.”
“Trân trọng cái con khỉ khô! Anh là bố tôi hay gì mà đòi dạy dỗ tôi?” Câu này cô thật sự muốn nói, nhưng cuối cùng vì lười cũng như đã quá mệt mỏi nên cô không thèm đôi co với anh nữa.
Hai ngày vừa rồi, cô chưa ngủ được một phút nào…
Khả Hân mặc kệ Mặc Lăng Vũ tiếp tục đánh, cô lại như trúng thuốc ngủ, thoắt cái đã ngủ đi mất trên cái gối thịt.
Còn Mặc Lăng Vũ vốn lúc đánh không mở mắt, cũng không biết cô im ắng như thế là đã ngủ.
Đến lúc nhận ra sự bất thường thì mới kinh hãi nắm chặt hai cánh tay cô cố lay tỉnh.
“Này! Đừng có giả chết.”
Khả Hân không động đậy, lại như người chết mà gục đầu xuống.
Điều này khiến Mặc Lăng Vũ nổi lên vài tia lo sợ.
Nhưng anh chưa lo được bao lâu thì Khả Hân nói mớ:
“Hơ hơ, mấy người còn sống hả, hay tôi chết rồi vậy.”
Mặc Lăng Vũ cạn lời thật rồi, anh đánh cô, vậy mà cô lại thư thái nằm trên đùi mình thiếp đi.
Anh còn không biết mình là dạy dỗ lại cô hay du cho cô ngủ nữa.
Nhưng ít ra là cô ngủ chứ không phải chết, anh còn tưởng mình mạnh tay quá dập nát đóa hoa lưu ly này rồi chứ…
“Chậc, mình sao lại phải lo lắng cho cô ta.
Hừ, cô ta có chuyện gì thì liên quan gì tới mình chứ.”
Anh tự vấn một hồi lâu, lắc đầu rồi ray thái dương.
Sau đó lại nhìn cô đang nằm ngờ nghệch trên giường.
“Chết tiệt, nguyên nhân đau đầu chắc chắn là do cô ta rồi.”
Sau đó Mặc Lăng Vũ nén một tia lửa hận trong lòng, hậm hực đi ra khỏi phòng.
Nhưng vài phút sau đó lại quay lại với một hộp thuốc.
Anh lại tới trước mặt cô, nhìn bộ dạng vô hại này của cô ai mà tin cô đã cho một tên như anh bay sạch tài sản chứ…
Ánh mắt anh đặt lên người cô rất lâu sau đó, rồi mãi anh mới ngồi xuống cạnh cô lẳng lặng bôi thuốc.
Vì vết thương nằm bên trong lớp áo, nên Mặc Lăng Vũ đành phải dùng kéo rạch một đường trên áo của cô.
Sau khi rạch xong anh mới nhận ra.
“Ơ, áo này có khoá à?” Mặc Lăng Vũ đần ra một nhịp, “Hờ, kệ quách nó đi.”
Rồi anh lại tiếp tục bôi thuốc, nhưng tay chân luống cuống lại không biết dịu dàng, hơi dùng lực quá đà khiến Khả Hân hơi giật người lên vì chạm phải chỗ đau.
“Nhẹ thôi.”
Không biết là cô nói thật hay nói mơ, nhưng Mặc Lăng Vũ cũng cố gắng bôi thuốc nhẹ nhàng hơn.
Nhưng được một lúc lại tự nhiên cáu.
“Sao mình phải bôi thuốc thuốc cho cô ta chứ?” Lúc này anh như kẻ điên, tự hỏi tự trả lời: “Thôi kệ, cứ coi như mình đang tô tượng tượng đi.”
Sau đó anh lại tiếp tục công việc tô tượng của mình…
Nói thì là vậy, Mặc Lăng Vũ cũng thừa biết bản thân chẳng qua là đang viện viện cớ mà thôi.
Dù cách viện cớ của anh thật vô lý, nhưng chuyện còn vô lý hơn thế nữa chính là, sau tất thảy mọi chuyện Khả Hân đã làm ra, anh vậy mà lại không hận cô chút nào.
Dù sao lý trí hay con tim của anh từ bao giờ đều chỉ hướng về cô, oán hận là điều không thể, nhưng anh thật sự rất giận Khả Hân.
Hồi đầu anh không nghĩ rằng cô sẽ thật sự yêu mình dễ dàng, vốn tưởng lúc bản thân đã nhích thêm được một bước lại bị cô vả thẳng mặt, phút chốc anh không dám ảo tưởng địa vị mình trong lòng của cô, lại càng không muốn tình cảm của mình bị coi như trò đùa.
Thế nên anh mới cố tình tỏ ra xa cách, viện đủ lý do để chăm sóc cô một cách hờ hững, lại từng chút quan tâm một cách tận tình…
Khi cảm thấy ánh mắt mình có phần hơi đăm chiêu nhìn cô, Mặc Lăng Vũ theo bản năng được lập sẵn bắt đầu chống cự, sau đó trốn chạy.
Anh ta quăng luôn cái bông tẩm thuốc đã dính máu kia đi sau khi bôi thuốc cho cô xong.
“Muốn sống muốn chết gì mặc xác cô, tôi còn quan tâm nữa tôi làm chó cho xem.”
Nói xong Mặc Lăng Vũ hừ thành tiếng rồi cầm theo cả hộp thuốc ra ngoài, rồi lại đốt luôn cả cái hộp thuốc coi như phi tang vật chứng.
“Nãy giờ mình không làm gì hết nhé.”
Mặc Lăng Vũ vừa đốt đồ, vừa vui vẻ như vừa ruồng bỏ được một gánh nặng.
Chỉ là bây giờ hành động của anh rất lố bịch, lố bịch đến đáng cười….