Mới bước vào trong bữa tiệc liền bắt gặp ánh mắt dè bỉu, những lời nói đàm tiếu của đám minh tinh ca sĩ.
Huyền Khả Hân khổ tâm trốn tránh ánh mắt của bọn họ, dù bản thân cô chẳng đáng phải nhận những điều này.
"Cô ta trông thật thảm hại."
Hôm nay áo của cô có vẻ hơi nhăn nhó, vì cô vội vàng tới dự tiệc sinh nhật của em gái mình nên không để ý tới vấn đề phục trang.
"Không biết cô ta mới lăn từ cái giường của ai tới đây nữa."
Bản tính của con người thật đáng sợ, nếu không bằng người ta, bọn họ sẵn sàng đạp ngã những người hơn bọn họ.
Cũng vì thế mà Huyền Khả Hân cô trở thành mục tiêu bị công kích.
Nhưng… đẹp quá có gì sai chứ?
Huyền Khả Hân xinh đẹp từ nhỏ, mắt to môi đỏ làn da trắng, đường nét sắc sảo dễ khiến đám đàn ông mê đắm.
Mọi khía cạnh nhìn vào đều cho thấy cô chẳng có điểm nào để chê cả.
Trong giới giải trí yếu tố quan trong nhất chính là nhan sắc.
Cho dù một kẻ diễn xuất dở tệ, giọng ca thảm họa thì cũng sẽ có cơ hội được nổi tiếng.
Vậy nhưng ai nâng một con điếm lên làm một ngôi sao bao giờ…
Đúng vậy, trong mắt cư dân mạng và đám đồng nghiệp, cô chẳng khác gì một con điếm không hơn không kém.
Nếu là bảy năm trước thì có lẽ cô sẽ ngồi một góc mà khóc.
Nhưng bây giờ, cô chẳng còn quan tâm tới điều ấy nữa.
Tại đây quá nhiều lời khó nghe, Khả Hân chuyển bước hướng tới phòng của em gái mình.
Vốn dĩ mục đích hôm nay của cô chính là chúc mừng sinh nhật của cô em gái - Huyền Giai Mẫn.
"Giai…"
Chưa kịp cất tiếng, từ bên trong phòng đã vang ra một tiếng giọng khinh khỉnh kiêu ngạo.
"Mình đúng là tuyệt thật đấy.
Lừa được hết người này đến người khác a!"
Khả Hân đã muốn bước vào bên trong, nhưng chân cô không chịu di chuyển, cô cực kì bất ngờ, không thể tin lời vừa rồi phát ra từ chính miệng của cô em gái ngoan hiền của mình.
Chưa kết thúc, cô ta lại tiếp tục nói:
"Huyền Khả Hân a, Huyền Khả Hân.
Không phải cô xinh đẹp hơn tôi sao? Không phải cô vẫn luôn nổi bật hơn tôi sao? Không phải vẫn là bị tôi đứng lên đầu đấy ư?"
Huyền Giai Mẫn mò mẫm cái vòng cổ đắt tiền đẹp nhất trong tủ trang sức.
Cầm nó lên nhìn chằm chằm đánh giá.
"Đẹp thật đấy."
Rồi cô ta thẳng tay vứt sợi dây chuyền vào thùng rác.
Miệng còn mỉm cười đầy mưu mô đáng sợ.
"Nhưng chỗ của mày phải là trong thùng rác.
Mày xứng đáng ở trong đó."
Nghe xong lời này Huyền Khả Hân lập tức ngã khuỵu xuống đất.
Cô run bật bật khuôn mặt tối sầm, đôi tay run rẩy không còn sức mở cánh cửa ra nữa.
Cô rất tức giận, nhưng lại thất vọng nhiều hơn.
Thất vọng vì cô em gái hiểu chuyện lễ nghĩa mà cô biết chỉ là ảo tưởng, thất vọng vì bản thân ngu ngốc che chở cho người coi tình cảm của cô là rác rưởi…
“Ai đang bên ngoài?”
Thấy sắp bị phát hiện, Huyền Khả Hân nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi bỏ chạy.
Quay lại bữa tiệc thì chỉ toàn những lời nói khó nghe, vậy nên cô quyết định tìm nơi nào đó vắng vẻ một chút, cô cần một mình lúc này…
Huyền Khả Hân bỏ lên tầng thượng, hôm nay trời trong trăng tròn, chỉ liếc ngang cũng thấy rõ bầu trời đầy sao đang lấp lánh tỏa sáng.
Mà chỉ có cô mới là ngôi sao duy nhất bị lãng quên ở góc tối.
Cha mẹ mất sớm nên chỉ còn hai chị em sống nương tựa vào nhau.
Cô thân là chị sao không thương em cho được.
Nhưng sau khi đối mặt với những lời nói kia của Giai Mẫn, cô thực tức giận, nhưng càng ước đó không phải sự thật hơn.
Bàn tay cô siết chặt, đôi mày cau lại oán thán.
"Chẳng lẽ tất cả những chuyện xảy ra từ trước tới nay… chỉ là diễn kịch thôi sao?" Khả Hân thầm nghĩ.
Buông lỏng bàn tay, cô cuối cùng vẫn là tin tưởng cô em gái của mình.
Dù thế nào, thì những điều bọn họ từng xảy ra bên nhau cũng là thật.
Tình cảm bao năm qua sao có thể chỉ vì một lời nói không rõ ràng mà vứt bỏ?
Đằng sau có tiếng bước chân đi tới, Khả Hân quay người chưa kịp nhìn thì liền trúng một đạp rơi xuống ngã ngửa về sau.
Đang ở tầng thứ 12, nếu cô thực sự rơi xuống thì sẽ tan xác mất.
Cũng may cô vẫn bám được vào lan can tòa nhà.
Nhưng cứ như thế này thì chẳng bao lâu cô sẽ rơi xuống.
Tay cô cố gắng nắm chặt lan can tới mức toát mồ hôi, móng tay cũng cứ thế mà găm vào lòng tay, dần nhơm nhớm một chất dịch màu đỏ tươi tanh nồng.
"Có ai không? Cứu tôi với!"
Khả Hân kêu cứu mong rằng có người nghe thấy, cô sắp không trụ được nữa rồi.
"Ô! Chị gái sao chị lại ở dưới đó?" Huyền Giai Mẫn thản nhiên nói.
"Mau cứu chị! Chị sắp không xong rồi!"
Thấy em mình bên trên, cô nhưng tìm thấy ánh sáng le lói trong màn đêm.
Nhưng ánh sáng ấy không phải giúp cô tìm lối sống, mà là dẫn cô tới địa ngục.
Huyền Giai Mẫn lạnh lùng mỉm cười:
"Không chị à, tại sao em phải cứu chị chứ?"
Khuôn mặt của cô em gái này thật đáng sợ, cô không chớp mắt nhìn cô em gái này, cô ta lại thản nhiên đối mặt với ánh mắt chất vấn của cô.
Nó còn cười mà nói thêm:
"Haha, chị nghĩ tôi coi chị là chị sao? Chị thật ngu ngốc a~"
Huyền Giai Mẫn nhẹ nhàng bao nhiêu, thì Khả Hân lại nặng nhọc bấy nhiêu.
Cô dùng sức mà hỏi cô em một lời cuối:
"Tại sao?"
"Tại chị ngu thôi.
Đến cả việc tôi cho người cô lập cô ở giới giải trí cũng không biết.
Chị phải nói là cực kì ngu mới đúng a~"
Cô ta nhẹ nhàng đáp, sau đó lại ngân nga hát một điệu nhạc:
"Chị có năm ngón tay, cho em tất chị còn không ngón.
Chị có gì đều sẽ cho em hết."
Vừa hát cô ta vừa gỡ từng ngón tay của cô ra, Khả Hân bấy giờ mới biết mình ngu ngốc thế nào.
Không đúng, cô không ngu ngốc, chỉ là cô quá tin tưởng vào cô em gái này rồi.
Vậy mà năm đó vụ scandal giường chiếu của Huyền Giai Mẫn cô tự nhận về mình.
Khiến cho bây giờ không thể trở mình được.
"Hết rồi!"
Huyền Khả Hân bất lực buông tay rồi cứ thế rơi xuống dưới.
Hướng nhìn khẩu hình miệng của Huyền Giai Mẫn, cô tức giận đến phát điên nhưng không làm được gì:
"Chết vui vẻ!"
Gương mặt mà cô luôn tìm về những lúc mệt mỏi, sao bây giờ lại trông kinh tởm và rẻ mạt đến thế.
Cô thật muốn rửa mắt, nhưng bây giờ không còn cơ hội nữa rồi.
Trước mắt cô chỉ còn một mảng trời đầy sao sáng tít trên cao.
Nhìn vào chỉ khiến cô tủi thân.
Rõ ràng cô còn chưa tỏa sáng kia mà…
Huyền Khả Hân nhắm mắt buông thả cơ thể cho mình rơi xuống vực đáy không lối thoát.
Trước mắt là một mảng u tối, bỗng mũi Khả Hân có gì đó cọ vào, bên tai lại có tiếng nhạc ồn ào khiến cô thức giấc.
Đập vào mắt cô chính là ánh sáng nhấp nháy trong quán bar, liếc mắt xuống cô mới thấy khuôn mặt non nớt của một cô gái.
Không biết mình đã chết hay chưa, Khả Hân liền bật ra rồi hoảng hốt hỏi:
"Cô là ai? Đây là đâu"
"Chị! Chị bị sao vậy? Em là em gái chị Giai Mẫn đây.
Chúng ta không phải đang ăn mừng em tròn 18 tuổi ở quán bar sao?"
Nhưng nhìn kĩ lại cô mới nhận ra đây là khuôn mặt của cô em gái mình.
Đúng thật là khó nhận ra, cô đã sớm quen với khuôn mặt phẫu thuật trát đầy phấn kia rồi, nhìn thế này quả thật khó nhận ra.
"Thế này… chả nhẽ cô ta lại phẫu thuật lại rồi?" Khả Hân thầm nghĩ.
"Khoan khoan, mình không phải đã rơi xuống và chết rồi ư? Sao mình còn ngồi đây mà suy nghĩ vớ vẩn được? Sinh nhật 18 tuổi? Đừng nói là..." Cô lại nghĩ.
"Đây là năm bao nhiêu?"
"Bây giờ là năm 2015… chị có ổn không vậy? Để em đưa chị đi bệnh viện kiểm tra!"
Huyền Khả Hân bất ngờ kiếm gương soi, thấy lại khuôn mặt hồi mới lớn của mình cô mới biết đây là sự thật.
Vừa vui mừng vừa không thể tin được.
Cô vậy mà lại trùng sinh rồi?.