Mặc Lăng Vũ bôn ba cả buổi sáng thì chán đời trở về nhà, nhưng lần này trở về không phải nhà của Mặc Lăng Tần mà chính là nhà của anh.
Không đúng, nó cũng là nhà của Mặc Lăng Tần.

Nhưng điều đó chẳng quan trọng, quan trọng là anh mệt rồi, anh muốn được nghỉ ngơi.
Nhưng chỉ vừa bước vào đã có một bóng hình phụ nữ khuệnh khoạng xuất hiện, cô ta thấy anh bước vào thì gấp gáp lại gần.

Cô ta là Thanh Sương chứ không phải người anh cần tìm.
Giây đầu tiên khi nhìn thấy cô ta, trên mặt anh in rõ một chữ phiền toái.

Giây tiếp theo thì anh lại thắc mắc sao cô ta xuất hiện ở đây.

Anh chút nữa thì quên mất người của anh đã được anh ra lệnh giải tán, có nghĩa là bây giờ con mèo con chó nào cũng có thể vào đây.
“Mấy ngày anh đi đâu vậy? Anh có biết em và con chờ anh lâu lắm không?”
Mặc Lăng Vũ không nóng không lạnh mà đuổi thẳng: “Ra khỏi đây đi.”

Thanh Sương kia khó hiểu cũng mau chóng hỏi lại: “Sao… Sao anh lại đuổi em?”
“Hừ, chúng ta sẽ gặp lại nhau khi cô trở lại cùng với Tần Gia Luân.

Tôi không muốn phải đá cô ra ngoài thế nên tự giác đi.”
Cô ta nghe vậy thì biết anh đã phát hiện ra kế hoạch của bọn họ.

Vì thế cô ta chỉ đành muối mặt rời đi.
“Haha, chắc anh mệt rồi, thôi em đi trước nha…”
Cô ta rời đi nhanh chóng vì không muốn phải đối mặt với sự tức giận của Mặc Lăng Vũ.
Thấy cô ta sợ chết chạy đi như thế anh cũng chẳng muốn so đo, anh là một tên đàn ông và sẽ không đánh phụ nữ.

Nếu có cần thì cũng sẽ là để Nguyệt Chân đánh, chị ta là phụ nữ đánh phụ nữ sẽ thích hợp hơn.
Nhắc tới phụ nữ, anh lại nhớ tới người người kia.
“Cô ta không biết lại trốn đâu mất rồi.”

Lúc anh đang thinh lặng suy nghĩ, bỗng nhiên lại có tiếng động lớn từ trong phòng thu hút anh.

Tiếng đổ vỡ của đồ đạc, và cả giọng rên rỉ của một người phụ nữ trong phòng của Nguyệt Chân.

Đương nhiên người anh ta nghĩ tới đầu tiên sẽ là Nguyệt Chân vì đó là phòng của chị ta.
Mặc Lăng Vũ chưa từng thấy chị ta chút giận lên đồ đạc thế này, thế nên anh cũng định vào xem tình hình của Nguyệt Chân.
“Nguyệt Chân chị làm…”
Chữ sao còn chưa nói ra thì mặt anh đã tối sầm lại, môi cũng cong xuống không vui vẻ.

Người trước mặt không phải Nguyệt Chân…
“Cô còn dám xuất hiện nữa à?”
Người phá đồ đạc và rên rỉ kia là Khả Hân chứ không phải Nguyệt Chân.

Cô sau khi phá tung căn phòng này thì đã ngồi sụp xuống đất, dù dưới chân đầy rẫy những mảnh thủy tinh sắc nhọn bị vỡ ra sẵn sàng cho cô những cảm giác đau đớn đến cực độ.
Làn da ấy không phải sắt đá, cũng không mỏng manh như quả bóng bay.

Nhưng đối với da thịt của con người thì chỉ cần một vài vật thể sắc nhọn như thủy tinh vẫn có thể dễ dàng găm vào da thịt và chảy máu.

Cả người cô đã bắt đầu run lên vì những vết cắt bởi thủy tinh.

Mặt cô cũng khó coi đến sợ.
“Sao vậy?” Mặc Lăng Vũ từng bước tới gần.

“Sau khi khiến trái tim tôi tổn thương, em lại bắt đầu làm đau chính mình để cầu sự thương hại à?”
Anh giương mắt nhìn cô tự làm đau mình mà không chút thương cảm hay lo sợ.

Trước mắt anh là cô gái đã phản bội anh chứ không phải người anh đã từng yêu.

Đối với anh bây giờ Khả Hân chẳng là gì, hoặc nếu có cũng chỉ là một người đáng bị vứt đi…
Khả Hân dù nghe thấy anh nói nhưng không hề có ý đáp lại, thay vào đó là những giọt nước mắt đang rơi xuống, có giọt rơi xuống đất và tản ra, có giọt lại rơi lên những mảnh thủy tinh trong suốt, long lanh như viên ngọc hiếm có.

Và điều quan trọng, cô đang khóc một cách tự phát…
Mặc Lăng Vũ chỉ cười nhạt rồi ngồi xuống, nâng cằm cô lên và nói:

“Chậc chậc, đừng tỏ ra yếu đuối như thế.

Đây không phải trên giường và tôi cũng chưa làm gì em cả mà?”
Anh có ý châm biếm cô, nhưng sau khi thấy đôi mắt rớm lệ vô cùng thống khổ kia của cô, anh lại có chút chạnh lòng.

Vì thế anh quyết định quay mặt đi và cố tình lảng tránh khuôn mặt đáng thương đến vô vị của cô.

Anh nhấp môi lại nói ra những lời không tử tế:
“Đừng khóc như chó nhà có tang như thế.

Nếu quá đau khổ vì những mảnh thủy tinh đâm vào da thịt, sao không để tôi đâm cô để cô được sung sướng nhỉ?”

Mặc Lăng Vũ ăn nói không chỉnh tề, nhưng khuôn mặt cũng nhăn lại khó chịu.

Anh ta dường như vẫn có chút không nỡ làm cô đau lòng.
Nhưng Khả Hân lại không chút quan tâm tới chuyện đó, tiếng giọng trong trẻo bình thường lưu loát hôm nay cũng ngập ngừng tới đáng thương:
“N-Nguyệt Nguyệt Chân… Chị ấy… Chị ấy ở chỗ nào…?”
Mặc LLăng Vũ vốn đã chẳng vui vẻ, lại vì một câu hỏi ngớ ngẩn đó của cô thì anh lại nổi đóa.

Hết Mạnh Thành Lang tới Khả Hân đều hỏi cùng một câu, Nguyệt Chân ở đâu không phải bọn họ biết rõ, hỏi anh làm gì?
“Nguyệt Chân, Nguyệt Chân các người có vấn đề về thần kinh hết rồi à? Chị ta ở đâu còn không biết? Chị ta sợ lòng dạ các người nên trốn rồi!”
Khả Hân vẫn bày ra vẻ mặt thống khổ, hỏi ngược lại anh:

“Trốn sao… Chị ấy có thể trốn đi đâu chứ?”
“Tự đi mà tìm, hỏi tôi làm gì?”
Khả Hân bật khóc nức nở, tiếng giọng vô cùng bất lực:
“Không… không thể tìm thấy nữa….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play