Trong lúc trở về nhà mình, cuối cùng Mặc Lăng Vũ đã đưa ra một quyết định táo bạo, anh sẽ chiều ý cha của mình trở lại cái đống bại hoại của ông ta và “vâng lời” làm theo những gì ông ta muốn.
Nếu Mặc Lăng Vũ không chơi cứng được thì chơi mềm, lại không sợ không thể đối nghịch được với ông.
Và chuyện đầu tiên anh làm bây giờ sẽ xử lý những kẻ đã phản bội anh.
Tưởng rằng phải mất công tìm kiếm, ai ngờ Mạnh Thành Lang đã tự đưa thân tới trước mặt anh.
Tần Gia Luân đang lái xe, đi không nhanh không chậm nhưng vẫn xảy ra tai nạn.
Nói đúng hơn là một tên điên tự nhiên lao ra trước xe của bọn họ.
Tuy Tần Gia Luân đã kịp phanh gấp, nhưng vẫn không tránh được tai nạn, kẻ kia là Mạnh Thành Lang, hắn ta lao ra và bị ô tô của bọn anh đâm ngã ra đất.
Nhưng thương tích cũng không quá nặng, chỉ có những vết thương cũ của anh ta bị động phải mới trở lên nặng hơn thôi.
“Mặc Lăng Vũ mau xuống xe, mau tới xem người cậu muốn kiếm này.”
Nghe Tần Gia Luân đứng trước xe hô hào, Mặc Lăng Vũ cũng chầm chậm mở cửa rồi bước xuống, trước mặt anh một cái xác không hồn mình đầy thương tích, cái áo sơ mi xanh lốm đốm vết đỏ như hoa thêu áo, đó chính là những vệt máu đỏ bị rỉ ra từ vết thương cũ.
Mạnh Thành Lang hắn ta vẫn còn ý thức, nhưng ý thức kia lại mờ nhạt, giống như vừa bị dọa cho một trận, kinh hãi tới mức không dám tin chuyện gì đó.
Anh ta nằm không nhúc nhích, dù phải nhận lấy ánh mắt hung tợn của bọn người Mặc Lăng Vũ, hắn ta cũng không hề cử động.
Mặc Lăng Vũ không biết vì trời nắng gắt hay khó chịu mà đôi lông mày tự giác nhíu lại.
“Hắn ta chết chưa? Cậu đâm hắn ta chết rồi à?”
“Cậu im đi, tôi phanh xe kịp rồi.
Nếu hắn có chết cũng là do cậu dọa chết đấy.”
Mặc Lăng Vũ không quan tâm lời nói của Tần Gia Luân, anh dùng chân đá nhẹ vào người Mạnh Thành Lang như xác định xem hắn đã chết chưa.
Anh không dùng lực nhưng lại khiến hắn ho ra một ngụm máu.
Nhưng hắn ta dường như không quan tâm chuyện đó, ánh mắt hắn nhìn khoảng không vô định, sau đó thều thào nói:
“Các người có biết Nguyệt Chân ở đâu không?”
Mặc Lăng Vũ không quan tâm lời nói có như không đó của hắn, mà lại kêu Tần Gia Luân:
“Lấy cái thứ trong quần cậu ra đi.”
Tần Gia Luân nghe thấy thế thì giật mình, tay bất giác che hạ bộ.
“Điên hả? Giữa đường sao lại…”
Tần Gia Luân ngập ngừng sau đó lại nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Đừng có nói là do trái tin cậu bị cô ta tổn thương nên bắt đầu yêu đàn ông nhé?”
Anh ta xàm ngôn như vậy, liền nhận lại một ánh nhìn khinh bỉ của Mặc Lăng Vũ.
“Ông bị thần kinh à? Lấy cái điện thoại ra đây.”
Ầy, ai bảo anh ta nói cái câu dễ hiểu nhầm như thế chứ.
Làm Tần Gia Luân lại cứ tưởng…
“Lần sau nói thẳng là cái điện thoại ra được không? Mà cậu cũng có điện thoại mà, lấy của tôi làm gì.”
“Cậu nghĩ mấy ngày vừa rồi tôi có tâm trí sạc điện thoại không.”
Tần Gia Luân tuy không muốn nhưng chỉ đành bất lực làm theo.
“Rồi sao nữa?”
Mặc Lăng Vũ không quan tâm tới cậu bạn, lại ném cái điện thoại xuống người của Mạnh Thành Lang.
“Nè nè nè, điện thoại tôi mà ông không biết nhẹ tay hả?” Tần Gia Luân tức giận mắng Mặc Lăng Vũ một câu.
“Muốn tìm Nguyệt Chân? Tự dùng điện thoại ấy mà tìm.”
“Sẽ không tìm được.”
“Một cuộc điện thoại anh không thể tìm được, vậy việc tiếp tục cấu kết với Mặc Lăng Tần thì hẳn anh đã tìm được Nguyệt Chân rồi chứ? Sao lại đi hỏi tôi Nguyệt Chân ở đâu?”
Mạnh Thành Lang nói không nói, lại cứ lẩm bẩm câu “sẽ không tìm được.” khiến cho hai người người kia vừa khó hiểu vừa khó chịu.
Xong anh ta chầm chậm cầm cái điện thoại của Tần Gia Luân, ánh mắt vẫn không chút lay chuyển, đập bộp một phát rồi nói:
“Sẽ không tìm được!”
Cuối cùng bức cho Tần Gia Luân cáu giận mà túm lấy đầu hắn mà chửi:
“Cái con mẹ nó mày có biết là đó là điện thoại của tao không hả? Điện thoại đời mới đắt tiền lắm đấy biết không?”
Anh ta chính là đang tiếc cái điện thoại của mình, bị Mặc Lăng Vũ tự tiện lấy điện thoại thì thôi, đằng này lại bị tên khốn trước mắt này không kiêng nể mà đập nát điện thoại của anh.
Mặc Lăng Vũ anh đánh không lại, nhưng tên nhóc này thì chắc chắn anh ta có thể đánh.
“Mặc Lăng Vũ, để tôi xử lý thằng nhóc này…”
Tần Gia Luân khi quay sang Mặc Lăng Vũ thì chẳng thấy đâu nữa, chỉ nghe thấy tiếng ô tô của mình đã khởi động.
Khi anh ta ý thức lại được thì chạy tới, kính xe cũng hạ xuống.
“Hắn.” Mặc Lăng Vũ chỉ vào Mạnh Thành Lang.
“Giao cho cậu đấy.
Tôi sẽ mượn tạm cái xe này đi trước, nếu tôi nhớ ra cậu thì tôi sẽ tới đón cậu sau.”
Tần Gia Luân còn ngơ ngác, kính xe đã được kéo lên, và trước sự ngỡ ngàng, Mặc Lăng Vũ đã phóng xe đi ngay trong giây lát.
Chiếc xe chạy nhanh, chẳng mấy chốc đã khuất tầm mắt của Tần Gia Luân.
Anh ta lại ngước nhìn khung cảnh hoang vắng không có một bóng người, khóe môi giật giật, ánh mắt đần ra.
“Ơ, thế là mình thật sự bị bỏ lại hả?”
Lại nhìn xuống cái tên ngu dốt dưới đất, anh tức tới độ đá mạnh vào người hắn ta một nhát.
“Tại mày mà tao mất cả điện thoại lẫn ô tô rồi đấy.
Tên khốn ạ.”
Nhưng Mạnh Thành Lang vẫn như cũ, không nói lời nào với anh ta mà cứ như sắp khóc tới nơi, miệng luôn lẩm bẩm câu “sẽ không tìm được.”
Tần Gia Luân thấy hắn ta như tên mất hồn như thế cũng không thèm nói với hắn ta nữa.
“Thôi, nói với anh cũng như không.” Sau đó lại phiền muộn tự đập trán mình, “Hầy, cũng do mình quên không rút chìa khóa ra.”
“Sẽ không tìm được.
Haha, sẽ không tìm được.”
Tần Gia Luân đang cố nhịn giận nhưng tên kia lại bật cười ngây ngốc, khiến anh lại càng thêm tức:
“Tìm cái gì? Ai không tìm được? Anh lẩm bẩm cái chó gì từ nãy tới giờ.”
“Nắng tìm không thấy, người tìm không được…”
Đây là câu thứ ba mà Mạnh Thành Lang đã nói, nhưng so với “sẽ không tìm được” kia còn càng thêm khó hiểu.
Trời rõ ràng đang nắng muốn vỡ đầu, nói kiểu gì không tìm thấy? Tần Gia Luân Luân bật cười vì nghĩ hắn mù nên mới không thấy nắng.
Càng không nghĩ nhiều mà mắng hắn một câu:
“Nắng mà không thấy là do nắng bị mây che.
Còn người tìm không được là do người chết mất rồi haha!”