Buổi sáng hôm sau Khả Hân đã thức dậy sớm để tiếp tục tới trường quay.

Tới lúc ra khỏi của cô mới nhận ra chuyện động trời.
“Đây là căn biệt thự của Mặc Lăng Vũ… Vậy sao mà trở về đây? Bốn bề cây cối còn không thấy thành phố chỗ nào, cứ thế này thì chắc chắn sẽ trễ giờ mất...”
Khả Hân loay hoay nghĩ cách, cô đi ra đi vào rồi vô tình thấy cái xe của Mặc Lăng Vũ ngoài gara để xe.
“Đây… chắc chỉ còn cách nhớ hắn đưa đi thôi…”
Khả Hân vừa định quay vào xin anh giúp thì bỗng từ ngoài cổng lớn xuất hiện một cái xe con từ từ di chuyển vào.
Cửa xe hạ xuống có một người phụ nữ mặc đồ ngầu lòi đưa cái mặt mình ra để nhìn rõ cô.
“Sặc, cô là tình nhân của Vũ ác ôn đấy à?”
Cô nhận ra người này, đây không phải người đại diện thân yêu của cô đây sao… Khả Hân vui mừng vì cuối cũng có người tới đưa cô ra khỏi đây.

“Chị Nguyệt, chị mau đưa ngôi sao bé nhỏ của chị ra khỏi đây đi nào!”
Mặc kệ lời nói của Khả Hân, Nguyệt Chân bước xuống xe xông thẳng vào trong nhà, dường như cô ấy tới đây không phải để gặp Khả Hân mà là một người khác.

Cô cũng đi theo sau Nguyệt Chân, cho đến khi cô ta bước vào phòng của Mặc Lăng Vũ thì cô mới dừng lại bên ngoài.
“MẶC LĂNG VŨ! CẬU MAU DẬY NGAY CHO TÔI!”
Nguyện Chân lớn giọng hét lên từ bên trong, Khả Hân cũng vì thế mà bước vào xem thử đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng cô còn thầm cảm thán:
“Có cả nhân viên dám quát thẳng vào mặt sếp mình sao? Đúng là hảo hán a!”
Về cơ bản Nguyệt Chân là người đại diện của công ty Hoa Nghệ, thì đáng lý ra phải kính ông chủ như kính cha mẹ.

Vậy mà cô ấy lại còn dám hét vào mặt của Boss.

Khả Hân đúng là được mở mang tầm mắt.
“Chị điên à? Mới sáng sớm đã ầm ĩ hết cả lên.”

Mặc Lăng Vũ vừa mới thức dậy, tóc tai bù xù quần áo xộc xệch cũng không thể nào che giấu được vẻ nam tính cuốn hút của anh ta.

Nét đẹp hoang dã này đúng là khiến người ta không thể rời mắt.
Thấy Khả Hân đang nhìn chằm chằm mình, anh cau mày bỏ qua Nguyệt Chân bên cạnh mà quát cô:
“Nhìn cái gì? Ra ngoài!”
Khả Hân cũng lùi ra ngoài thôi không nói gì.
“Tôi tưởng cậu yêu nhóc Luân cơ mà? Cô nhóc kia bẻ cong lại giới tính cho cậu à?” Nguyệt Chân đứng một bên tra hỏi anh.
“Chị bớt điên lại, ra ngoài hộ tôi đi.”
 
Mặc Lăng Vũ nhanh chóng chỉnh đốn trang phục rồi đuổi thẳng cổ Nguyệt Chân ra ngoài.
“Còn chối, để tôi làm người đại diện cho cô ta là biết cậu coi trọng cô ta thế nào rồi.” Nguyệt Chân nói thầm.
“Sắp tới giờ quay rồi chị Nguyệt ơi...”
Khả Hân sốt ruột nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 7 giờ rồi, chỉ còn nửa tiếng nữa là tới giờ cả đoàn bắt đầu làm việc rồi.

Nếu cô đi trễ thì sẽ có chuyện lớn mất.
“Đừng gọi tôi là chị, nhà tôi không có đứa em nào như cô cả.”
Nguyệt Chân một chút cũng không nể mặt cô.

Nhưng cô ta vẫn cho cô đi nhờ xe tới trường quay.

Khả Hân biết người đại diện này không ưa gì mình nên cô cũng không nói gì.

Không khí trong xe im lặng không chút tiếng động.

Nguyệt Chân thì chú tâm lái xe, Khả Hân thì lại ngồi quay đầu hướng mắt ra ngoài cửa ngắm phong cảnh…
Đằng khác, Mặc Lăng Vũ sau khi mặc quần áo chỉnh tề xong thì quay sang nói chuyện với anh trợ lý:
“Cậu đã đánh răng cho tiểu cẩu chưa?”
Nhắc tới chuyện đáng sợ này, giọng nói của Thuấn Dư không ngừng run rẩy, miệng lại luôn lời trách móc ông chủ của mình:
“Ông chủ ác độc, tôi muốn thôi việc! Đừng cản tôi!”
Mặc Lăng Vũ dọa sợ được tên nhóc này xong thì cười một tiếng, anh chẳng qua là muốn chỉnh đốn Thuấn Dư một chút thôi.
“Thôi, chúng ta phải lên đường đến gặp người cha xấu xa của tôi rồi.”
“Đây là ngài năn nỉ tôi đi nha.” Thuấn Dư nói thầm.
“Cậu nói lại tôi xem.”

Nghe tới đây Thuấn Dư liền chối bỏ, đánh lạc hướng mà rời đi.
“A ha, tôi đi chuẩn xe đây.”
Xong Mặc Lăng Vũ và Thuấn Dư nhanh chóng di chuyển tới căn cứ của ông trùm thế giới ngầm - Mặc Lăng Tần.
20 phút sau đó...
“Tần ca, phi vụ lần này chúng tôi đã kiếm được rất nhiều tiền, vậy nên chúng tôi có chút lòng thành coi như là cảm ơn anh…”
Một tên đàn ông lớn tuổi hói đầu lấy ra một vali đầy tiền đưa tới trước mặt Mặc Lăng Tần.

Hắn vừa cười vừa bò tới bên chân ông ta nịnh nọt:
“Cũng nhờ công của Tần ca cả.

Mong rằng lần sau ngài cũng thưa thưa cho chúng em.

Lần tới bọn em nhất định sẽ mang nhiều hơn so với đống giấy vụn này cho Tần ca.”
Trước mắt tên đầu hói là Mặc Lăng Tần, kẻ nắm giữ hơn nửa giới hắc đạo.

Ở cái chốn hắc đạo này, ai gặp ta không khom người thì cũng quỳ gối.

Kẻ dám thách thức ông chỉ có con đường chết.
Mặc Lăng Tần hút một hơi thuốc lá, phì thẳng vào mặt cái tên đang quỳ dưới đất bóp chân cho mình.

Ông ta cười lớn chế giễu tên đang bò dưới chân mình.
“Mày coi như cũng là biết thời thế đấy.”
Ông ta đã mạnh tên đầu hói một cái, nhưng hắn không hề tỏ thái độ, lại còn cười tươi không để ý tới chuyện đó.

Lại bò tới bên Mặc Lăng Tần.
Lăng Vũ cùng Thuấn Dư vừa tới chứng kiến cảnh này thì không kìm được mình mà cười thành tiếng.

Anh cười cười nói:
“Hồng Chung, ông khi nào lại trở thành con chó ngoan ngoãn của ba tôi rồi?”
Thấy thằng con trai mình tới thì Mặc Lăng Tần cũng cười cười đáp thay lời tên đầu hói:
“Nhờ con mà hắn tự giác chạy tới làm con chó đấy.

Con nói xem, là từ khi nào?”
Mặc Lăng Tần nói một lời ám muội.

Hai cha con đưa mắt nói chuyện không lời, dường như hiểu nhau đang nói gì.
“Chắc là từ hôm qua.

Cái thời điểm con an toàn trở về nhà ấy.” Lăng Vũ mỉm cười đầy ẩn ý.
Lời này khiến cho tên đầu hói sợ tới mặt mày xanh tái, không dám cử động mạnh.

Hắn ta gượng cười nhìn hai con hổ giữ trước mặt.
“Các ngài cứ nói đùa, tôi vẫn luôn tôn kính hai người như cha mẹ mình vậy, nào có khi nào tôi dám phản nghịch lại đâu haha.”
Nghe lời này Lăng Vũ cười lớn, anh nhìn hắn rồi dùng chân nâng cằm hắn lên, ánh mắt ba phần nghiêm túc, tám phần trêu ngươi.
“Vậy ông nói xem, là tên súc sinh nào cho người đuổi theo ta?”
Hôm qua tuy anh cắt được cái đuôi đó ở ngã ba.

Nhưng nếu Thuấn Dư không tới cản đám chó bám đuôi đó thì anh cũng không dễ dàng thoát đi như vậy.
“Nhất định không phải tôi! Tần ca, anh phải tin em!”

Đối với lời biện minh của tên đầu hói, Mặc Lăng Tần không chút thái độ nào coi như là tin tưởng.
“Thật sao?”

Lăng Vũ trầm giọng dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm hắn, dọa hắn ta sợ tới mức run lẩy bẩy.

Lời nói cũng không còn lưu loát:
“Chắc… chắc chắn là người khác.

Tôi… tôi chiều hôm qua còn… còn đang ở sòng bài Lạc Sơn cơ mà… haha ngài cứ… cứ khéo đùa.”
“Hồng Chung à, ông đúng là nói dối không chớp mắt.

Chiều hôm qua sòng bài Lạc Sơn đã dẹp tiệm rồi, ông còn chưa biết à? Vả lại, ai nói cho ông biết rằng tôi bị chó đuổi chiều hôm qua vậy?”
Hồng Chung kinh hãi ngẩng đầu nhìn Mặc Lăng Tần, khuôn mặt ông ta như chết lặng khi thấy khí sắc trên mặt Mặc Lăng Tần thay đổi.
“Người đâu, nôi tên súc sinh này xuống.”
“Không! Tần ca anh phải tin em!”
Tên hói bị người ta nôi xuống vẫn không ngừng la hét, nhưng hắn ta chọc phải Mặc Lăng Tần thì chỉ có con đường chết.
“Người ra tay cũng thật là dứt khoát đấy.” Mặc Lăng Vũ cười nhẹ, anh đã quá quen với chuyện này rồi.
“Đừng nói con tới đây chỉ để nói với ta chuyện này nhé?”

Mặc Lăng Tần dập đi điếu thuốc đang cháy.

Nghiêm túc ngồi đối diện với con trai mình.
“Đương nhiên không chỉ là riêng chuyện này.

Con còn có một chuyện muốn nói với người…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play