Một tuần tiếp theo Khả Hân bận ghi hình cho bộ phim ngắn kia, hầu như không về nhà Mặc Lăng Vũ.

Chuyện này cô cũng sớm báo trước cho anh biết nên cô cũng chẳng hề vướng bận mà toàn tâm toàn ý quay phim.
Tới hôm nay cô cũng đã quay xong bộ phim ngắn ấy trong vòng một tuần.

Lợi ích hợp tác với những vị tiền bối chính là chuyện này, cảnh nào cũng chỉ diễn qua 1 - 2 lần là xong.

Việc của các diễn viên đã hoàn thành, bây giờ chỉ còn việc chỉnh sửa thành một bộ phim nữa là xong.

Mà chuyện đó được dành cho ekip phía sau hoàn thành.
“Khả Hân, hôm nay sinh nhật cô đấy.

Cô có muốn thứ gì không?”
Sở Ninh khi biết hôm nay là sinh nhật của Khả Hân thì cô ấy cũng muốn tặng cô một món quà.
“Ui trời, không cần quà cáp làm gì đâu, cô không cần tặng cho tôi đâu.”
Khả Hân không quan trọng mấy món quà ấy cho lắm, chỉ cần có người biết và chúc mừng cô là đã quá tốt rồi.
“Sao có thể thế được.

Cô đang rảnh đúng không? Đi theo tôi một nơi.”
Nói xong Sở Ninh không để Khả Hân nghĩ, liền kéo cô lên xe chở đi.
“Ầy, thật sự tôi không cần quà đâu.”
“Suỵt, cứ ngồi yên đó đi.

Lát nữa tới rồi nói.”
 
Cuối cùng Khả Hân không thể từ chối món quà của Sở Ninh.

Cô chỉ đành ngồi im đợi xem món quà kia của Sở Ninh là gì…
Lúc này Mặc Lăng Vũ ở công ty mới cũng đang rất vui vẻ, tuy mới lập công ty mới này chưa được bao lâu nhưng nhờ các mối quan hệ trước đó cùng sự lãnh đạo tài ba của mình thì anh ta cũng đã đạt được một số thành tựu lớn trong khoảng thời gian ngắn.
“Cái tên kia nằm một tuần rồi đã khỏi chưa? Tôi giúp cậu ký được vài bản hợp đồng rồi mà cậu ta vẫn chưa rời giường à?”
Mặc Lăng Vũ nghe rõ ý của Tần Gia Luân, anh ta nói thế chẳng qua là khoe bản thân giúp anh được một vố, định lên mặt với anh đây mà.
“Đợi cậu nói câu đấy thì hắn ta đã bay khắp cái thành phố này rồi.

Hắn ta chưa nằm nổi một ngày đã đòi xuống giường bắt đầu đi tìm Nguyệt Chân.”
Tần Gia Luân bất ngờ vô cùng, nếu anh ta nhớ không nhầm thì thương tích của Mạnh Thành Lang không hề nhẹ, nói xuống giường sau một ngày thì e là không được.
“Thế chó nào? Hắn ta lấy sức đâu ra để đi vậy? Sức mạnh tình yêu à?”
“Tôi sao biết được.

Mà kệ hắn ta đi.

Hôm nay hết việc cho cậu làm rồi, cậu có thể nghỉ sớm ngày hôm nay.”
Tần Gia Luân cười cười như không tin lời của Mặc Lăng Vũ.
“Cậu đừng có nói đùa, cả tuần nay cậu giữ tôi ở đây rồi, bây giờ nói thả về là muốn tôi tìm tình nhân nhỏ bé kia của cậu báo thù à?”
Mặc Lăng Vũ khẽ nhếch khuôn miệng, lại trừng mắt cậu bạn như thách thức:
“Có giỏi thì thử động vào em ấy xem.

Có tin tôi đánh gãy chân chó của cậu không?”
“Tôi không tin thì sao?”
Tần Gia Luân có ý thăm dò.
“Vậy cứ thử xem.”
“Ồ, thử của tôi là khiến cô ta chết mất xác đấy, tin không?”
Mặc Lăng Vũ không còn vui vẻ, khuôn mặt anh ta nổi đầy gân xanh, sau đó nhắc nhở Tần Gia Luân lần cuối:
“Tôi nói rồi, cậu cứ chờ đi.

Sau một tháng nữa, chắc chắn tôi sẽ cho cậu câu trả lời thích đáng.”
Tần Gia Luân tạm ghi nhớ lời này trong đầu.
“Biết vậy.

Giờ tôi có việc đi trước.”
Nói xong thì anh ta lập tức rời đi, chỉ bỏ lại Mặc Lăng Vũ vẫn còn nghi hoặc với hai từ “biết rồi” kia.

Anh muốn biết, hai từ “biết rồi” đó là đồng ý hay từ chối.
Sau đó anh cũng quăng luôn chuyện đó ra khỏi đầu, anh lấy điện thoại ra và gọi cho Khả Hân.
Khả Hân đằng kia nhận được điện thoại, cũng nhanh chóng nghe máy.
“Anh gọi cho em có chuyện gì?”
“Em đang ở đâu?”
“Em đang ở cùng cô Sở, có chuyện gì sao?”
“Hôm nay sinh nhật em mà, anh muốn tặng quà cho em.”
“Bây giờ thì chắc không được rồi, em đang đi cùng cô Sở rồi.”
“Thôi, tối anh tới đón em cũng được.”
“Được rồi, vậy tối gặp lại.”
“Ừm.”
Sau đó cuộc trò chuyện cũng kết thúc.
“Thằng con của Mặc Lăng Tần gọi cho cô à?”

Sở Ninh thắc mắc hỏi.

Khả Hân cất điện thoại vào trong túi xách, sau đó nói:
“Vâng, là anh ấy.”
Sở Ninh buồn chán, lại hỏi cô thêm vài câu.
“Hai người là một cặp?”
Người đại diện của cô rất hiếm khi ở bên cạnh trông chừng cô.

Nên chuyện cô có phải người gì đó của Mặc Lăng Vũ hay không cũng chẳng biết.

“Cũng thể coi là vậy?”
“Cũng thể coi?”
Sở Ninh khó hiểu, phải là phải, không phải là không phải, làm gì có khái niệm “cũng thể coi” trong tình yêu?
“Haha, quên chuyện đó đi, nơi cô muốn đưa tôi đi là đâu vậy? Sao mãi chưa tới thế?”
Khả Hân cố tình đánh lạc hướng Sở Ninh, cô không muốn nói gì thêm về chuyện này nữa.
Ngay sau khi cô dứt lời thì xe cũng dừng lại.
“Được rồi, tới nơi rồi đó.”
Sở Ninh cũng nhanh chóng ra hiệu cho cô rời xe.
Tới khi Khả Hân xuống, thấy bảng hiệu to lớn hiện ra trước mắt thì cô mới hỏi Sở Ninh:
“Cô đưa tôi tới đây làm gì? Tôi đâu thiếu quần áo đâu.”
Đúng thế, Sở Ninh đã đưa cô tới một khu trung tâm mua sắm.

Nhưng cô không thiếu thứ gì hết…
“Ai bảo tới đây là phải thiếu đồ mới tới? Đi thôi.”
Không để Khả Hân nói thêm bất cứ điều gì, Sở Ninh đã kéo tay cô vào bên trong.
Sau đó là một màn ướm đồ cho Khả Hân.
“Bộ này đẹp.

Bộ này cũng đẹp.

Cả cái này cũng hợp với cô nữa.”
“Được rồi… Hơi nhiều rồi đấy cô Sở à…”
Sở Ninh lấy hết thứ này tới thứ này tới cho cô, bất cứ thứ gì cô ấy lấy ra cũng đều hợp với Khả Hân cả.

Khả Hân cũng không dám mua nhiều tới thế, từ trước tới giờ cô đều mặc quần áo được chuẩn bị sẵn trong tủ quần áo.
Nhưng Sở Ninh hoàn toàn không để cô có cơ hội từ chối, cô càng từ chối thì trong giỏ đồ của Sở Ninh lại càng thêm nhiều món, từ giày, áo, mũ… Mọi thứ đều có đủ.
Tới một tiếng sau đó, Sở Ninh sau khi thấy đủ với cô ấy và thừa với Khả Hân thì mới dừng lại.
“Được rồi, hôm nay tôi chỉ tặng cô bấy nhiêu thôi.

Lần sau có dịp tôi sẽ tặng cho cô nhiều hơn.”
Khả Hân nghe từ “chỉ” này mà muốn trả hàng, đó là một đống đồ đấy, mấy thứ ở nhà cô còn chưa mặc hết nữa, biết bao giờ mới mặc tới mấy thứ này? Nhưng sau đó cô nghĩ lại, đây cũng là tấm lòng của Sở Ninh nên cũng không dám từ chối.
“Bấy nhiêu đây đủ cho tôi mặc tới sang năm rồi đó cô Sở.

Tôi không dám có lần sau nữa đâu.”
Khả Hân vừa đi vừa nói, tới khi không thấy Sở Ninh trả lời thì cô mới quay sang nhìn.

Sở Ninh đang đi bên cạnh cô đã biến mất từ lâu.

Cô ấy đang đứng ngắm một bộ trang phục màu trắng tinh khôi mà ngẩn ngơ.

Trước mặt cô ấy chính là một bộ váy cưới vô cùng xinh đẹp.
Khả Hân sau khi quay lại tìm Sở Ninh thì thấy cô đứng nhìn bất động.

Khi tới nơi và thấy được thứ cô ấy đang nhìn thì vờ như không thấy, định lẳng lặng rời đi như không biết gì.

Nhưng cô bị Sở Ninh phát hiện và túm lấy tay.

Ánh mắt Sở Ninh vẫn không rời bộ váy kia, cô nói:
“Đây sẽ là lần cuối cùng, cô hãy thử cho tôi bộ lễ phục này đi.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play