Từ hôm đó, đoàn làm phim tất bật hoạt động, mỗi một người bọn họ đều mong muốn hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.
Và hiệu suất làm việc của bọn họ cuối cùng cũng có hiệu quả.
Trong một tháng ngắn ngủi, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Và trong đó Khả Hân liên tục được đạo diễn khen ngợi vì không có cảnh diễn nào làm khó được cô.
Quan hệ của cô với Mặc Lăng Vũ cũng diễn ra tốt đẹp, hai người bọn họ bên ngoài bị đồn đại rằng đã chia tay.
Nhưng bên trong lại như cặp tình nhân có thời gian là dành cho nhau.
Mọi chuyện diễn ra đối với Khả Hân quá tốt đẹp, nhưng đối với Thanh Sương thì khác.
Cô ta ngoài những cảnh hóa hồ ly tinh đi quyến rũ người khác ra thì đều không ổn.
Giống như cô ta hoàn toàn không biết diễn, bị đạo diễn chê trách suốt ngày, chỉ một cảnh những diễn tới chục lần mới miễn cưỡng cho qua.
Bên ngoài được Mặc Lăng Vũ nâng đỡ cũng chỉ có thế, không được người khác coi trọng.
Đã vậy còn bị anh lạnh nhạt, không quan tâm.
“Tôi nghe cô có bản lĩnh, nhưng cuối cùng bản lĩnh của cô cũng chẳng kéo được Mặc Lăng Vũ.”
Tần Gia Luân người giúp cô được ở bên cạnh anh không ngừng trách mắng.
Anh vốn định để Mặc Lăng Vũ lạnh nhạt với Khả Hân rồi sau đó dễ dàng ra tay.
Nhưng không ngờ Mặc Lăng Vũ lại càng trân trọng Khả Hân hơn.
“Anh ta thâm tình quá, tôi hoàn toàn bó tay.
Với lại anh ta tỉnh quá, chiêu nào của tôi anh ta cũng thành thục né tránh, mỹ sắc không gần, nếu không có chị Khả Hân kia tôi còn tưởng sinh lí anh ta có vấn đề.”
Trước đó Thanh Sương nhờ bộ mặt thiếu nữ trong sáng của mình đã hớp hồn biết bao thiếu gia nhà giàu, nhưng tới khi gặp Mặc Lăng Vũ thì sức hút của cô ta hoàn toàn vô dụng.
Tần Gia Luân cũng chính là do khuôn mặt kiều diễm của cô ta mà cho cô ta cơ hội lừa lọc Mặc Lăng Vũ, nhưng anh ta phải thất vọng rồi, mất công lừa Mặc Lăng Vũ lại trở thành công cốc.
Mặc Lăng Vũ lúc đó trúng thuốc mê do Tần Gia Luân chuẩn bị, ai có thể làm gì được anh.
Chẳng qua là bày ra hiện trường cùng trí nhớ bị rượu ngập kia mà lừa lọc mà thôi.
Tần Gia Luân vốn định dùng Thanh Sương để khiến Mặc Lăng Vũ quên đi Khả Hân, sau đó ra tay với cô ta, vừa khiến Mặc Lăng Vũ loạt bỏ được điểm yếu, lại khiến anh ta không đau lòng.
Tần Gia Luân chưa bao giờ bỏ ý định muốn giết Khả Hân…
“Cô cứ tiếp tục bên cạnh Mặc Lăng Vũ, tôi tới đây sẽ sử dụng cô làm một số chuyện.”
Tần Gia Luân chuẩn bị bày ra một âm mưu nào đó để khiến mọi chuyện kết thúc.
Nếu không thành công khiến Mặc Lăng Vũ quên đi thì anh ta đành khiến anh chịu đau một chút, diệt khử con bọ ngáng đường kia xong mọi chuyện sẽ ổn.
Cùng lắm Mặc Lăng Vũ cạch mặt anh vài tháng, anh ta dám chắc Mặc Lăng Vũ sẽ không vì một con nhóc chưa quen được một năm này mà quên mất tình nghĩa mười mấy năm của bọn họ.
Lúc này tiếng điện thoại reo lên, nó xuất phát từ người Tần Gia Luân.
Anh ta lấy điện thoại ra và nhìn, là Mặc Lăng Vũ gọi cho anh ta.
Tần Gia Luân ra hiệu cho Thanh Sương im lặng, sau đó mới bắt máy.
“Alo?”
“Cậu đang ở đâu?”
“Khụ, tôi đang ở nhà.
Có chuyện gì?”
“Ừ, tôi chỉ muốn hỏi về tung tích của Nguyệt Chân thôi.
Chị ấy mất tích một tháng rồi đấy.”
Dù chính tai nghe Nguyệt Chân thú nhận, nhưng chẳng có ai trong số bọn họ tin chị ta là gián điệp.
Mà bọn họ lại càng tin Mạnh Thành Lang là gián điệp hơn.
Thứ nhất là vì ngoài mấy người bọn anh và Thuấn Dư ra thì hắn ta là kẻ dễ dàng tiết lộ tin mật cho Mặc Lăng Tần nhất.
Vì hắn ta là người dưới trướng của Thuấn Dư.
Thứ hai là vì suốt một tháng nay, hắn ta đã biến mất không có tung tích.
Mà sự mất tích này hoàn toàn khiến anh ra rơi vào diện tình nghi.
“Tôi không tìm thấy chị ấy.
Nhưng tôi tìm thấy con sói kia rồi.
Cậu có muốn tới đây không?”
“Bắt được rồi? Được, tôi tới ngay.”
Mặc Lăng Vũ nghe nói bắt được nội gián, liền lập tức đồng ý tới ngay.
Cuộc đối thoại cũng vì thế mà kết thúc.
Tần Gia Luân lập tức tới chỗ đó, cho phép Thanh Sương kia trở về.
Còn Mặc Lăng Vũ cũng định đi, nhưng Khả Hân vừa mới pha cho anh ly cà phê nhanh chóng ngăn anh lại.
“Anh định đi đâu đấy? Em mới pha cà phê cho anh rồi đây, không uống à?”
“Ừ, anh có chuyện phải đi trước.
Chắc tối anh mới về.”
“À à.”
Khả Hân gật gật đầu, sau đó lại nói:
“Quên, tối nay em phải tham gia tiệc ở đoàn làm phim, nên đên nay em không về đâu nhé.”
Khả Hân nhắc anh trước như để anh đỡ phải bỡ ngỡ khi trở về không thấy sự xuất hiện của cô.
Mặc Lăng Vũ cũng không nghĩ nhiều vì xung quanh cô vẫn luôn có người bảo vệ.
Anh gật đầu lấy lệ rồi lập tức tới địa điểm Tần Gia Luân đã báo.
Sau khoảng mười năm phút, anh và Tần Gia Luân đã xuất hiện tại một nhà kho cách nhà anh một khoảng xa.
Bên ngoài còn có hai tên canh cửa, thấy hai người tới thì hơi nghiêng người như chào hai ông chủ của mình.
Ngay khi gặp Tần Gia Luân anh đã hỏi một câu vô cùng thừa thãi:
“Hắn ta ở trong này? Cậu bắt cậu ta từ lúc nào vậy?”
Tần Gia Luân gật đầu, sau đó lại trả lời:
“Ừ, tôi mới bắt được cậu ta hôm qua.
Tôi đã cho người hỏi cung cậu ta, nhưng cậu ta không khai một lời nào.”
Nói xong, Mặc Lăng Vũ mở cửa bước vào, một mùi nồng tanh sực thẳng vào mũi hai người bọn họ, tuy không thấy, nhưng bọn họ đều biết là mùi vị của thứ gì.
Nơi đây tối đen như mực, vì là nhà kho nên nơi đây cũng không hề có đèn để bọn họ bật lên.
Nhưng bọn họ vẫn có thể thấy lờ mờ một tên đàn ông có da có thịt bị xích tay treo lên, chân hắn quỳ, đầu hắn gục, giống như đã chết rồi…
“Đừng nói hắn ta chết rồi nhé? Chúng ta chưa hỏi được thứ gì đâu.”
Mặc Lăng Vũ có hơi lo, anh không phải lo mất đi một mạng người mà là lo mất đi một manh mối.
“Cậu khỏi lo, tôi đã dặn bọn họ nhẹ tay, chắc chắn cậu ta chưa chết.”
Nghe lời khẳng định chắc chắn của anh, Mặc Lăng Vũ tạm yên tâm.
Sau đó lại cho gọi mấy người ép cung hắn ta.
“Các người hỏi cung, thật sự không hỏi được gì?”
Người hỏi cung Mạnh Thành Lang cũng chính là hai người canh cửa vừa rồi.
Bọn họ đứng trước mặt Mặc Lăng Vũ nghiêm mặt, sau đó trả lời:
“Chúng tôi chẳng hỏi được gì hết, hắn ta cứng miệng tới mức bị đánh cho tróc da tróc thịt cũng không chịu nói một lời nào.”
Mặc Lăng Vũ nhíu mày, anh ta khó chịu nói thành giọng:
“Nếu hắn không mở miệng, sao chúng ta biết được tung tích của Nguyệt Chân…”
Ngay khi Mặc Lăng Vũ nhắc tới hai chữ Nguyệt Chân, Mạnh Thành Lang như chết bỗng lại ngẩng đầu lên, dùng hết sức để nói ra những lời ngắt quãng:
“Nguyệt… Nguyệt Chân… Nguyệt Chân đang ở… đâu?”.