Nguyệt Chân khá bất ngờ với câu trả lời của Khả Hân.
Cô sớm đã đoán ra Khả Hân là nội gián, nhưng lại không nghĩ cô lại trở thành một nội gián sớm như vậy.
“Từ ban đầu? Ý em là sao?”
Khả Hân không định che giấu gì thêm nữa, liền bộc bạch nói hết:
“Đúng vậy, em chính là nội gián thứ hai được cài bên cạnh anh ta.
Nhưng không giống với Mạnh Thành Lang, những điều em làm đều là tự nguyện.”
Nghe lời này của Khả Hân, Nguyệt Chân càng không thể hiểu nổi tại sao cô lại làm như vậy.
“Tự nguyện? Em làm sao vậy Khả Hân? Không phải em có thù gì đó với Mặc Lăng Vũ đó chứ?”
Khả Hân gật đầu xác nhận câu hỏi của Nguyệt Chân.
Cô trước đó đã thật sự có thù với anh, nhưng đó chỉ là lúc đầu mới trọng sinh mà thôi.
Lúc cô sống lại, cô đã từng nghĩ kiếp trước là do anh dung túng, không quản Huyền Giai Mẫn làm những chuyện hãm hại cô trong giới Showbiz nên cô mới đồng ý ở lại nhà của anh để lên kế hoạch trả thù.
Chứ làm quái gì có người nào chỉ vì một bữa cơm mà đồng ý ở lại và coi đó là nhà? Nếu có thật thì thực nực cười.
Nhưng trong quá trình hoạt động vài tháng nay, dần dần cô lại hoàn toàn nhận ra, chuyện cô chết không phải do anh mà chính là do bản thân cô gây nên.
Vì thế, mối thù đó của cô chỉ kéo dài trong khoảng thời gian đầu.
Còn về sau thì lại có lý do khác…
“Nguyên nhân sâu xa em không muốn kể.
Vì kể chị cũng sẽ không tin đâu.
Nhưng em có thể nói, việc tự nguyện làm chân tay cho Mặc Lăng Tần là vì bản thân.”
“Vì bản thân? Bản thân của em là muốn cho bọn chị bị Mặc Lăng Tần khống chế, là để những suy tính của bọn chị trở thành công cốc?”
Nguyệt Chân trở nên nóng giận vô cùng, cô ấy không thể chấp nhận được sự hai mặt của Khả Hân ngay lúc này.
“Nguyệt Chân, em biết trong chuyện này em sai.
Nhưng chị quên mất một điều, người sai lầm nhất ở đây chính là Mặc Lăng Vũ.
Anh ta là người kéo em vào chuyện này.
Nếu là người khác, bọn họ sẽ làm nội gián không? Câu trả lời là có.
Vì sao chị biết không? Vì Mặc Lăng Vũ và Mặc Lăng Tần là cha con, sau chiến tranh hai người bọn họ vẫn có thể làm lành được với nhau.
Còn em thì sao? Chắc chắn sẽ không bị loại bỏ sau những gì đã gây ra? Em là vì mạng sống của chính bản thân mình thôi, nếu không làm vậy, chị nghĩ những ngày tháng của em bên cạnh Mặc Lăng Vũ sao lại có thể yên bình đến thế…”
Đúng vậy, những nghi ngờ của Mặc Lăng Vũ trước đó đã đúng, nhưng anh không nghĩ tới là do Khả Hân sớm đã cấu kết với Mặc Lăng Tần nên ông ta mới không động không chạm.
Nghe được những lời thật lòng này của Khả Hân, Nguyệt Chân chị ta cũng không còn trách mắng nữa.
Cô ấy cũng hiểu rõ trong chuyện này người bất lợi là Khả Hân, giữa chuyện sống và chết, lý trí không tồn tại, chuyện đúng sai cũng không còn ý nghĩa…
“Vậy bây giờ thì sao? Em vẫn định làm nội gián nữa à? Em yên tâm, chị đã làm một giao dịch với Mặc Lăng Tần rồi, khi chị tự nhận mình là gián điệp trước mặt Mặc Lăng Vũ thì tất cả những gián điệp trước đó của Mặc Lăng Tần sẽ được coi như được thả đi.
Em cũng không cần làm gián điệp nữa.
Quên nó đi và làm những điều mình nên làm, đừng đâm vào đống bùn nhơ nhuốc này nữa.”
Khả Hân không thích điều này, chuyện này đáng ra Nguyệt Chân không nên dây vào, thà rằng để cô tự chịu trách nhiệm chứ không thể nào chấp nhận chuyện Nguyệt Chân ôm mọi tội lỗi kia về mình.
“Không, em thà tự đi nhận tội chứ không thể nào để chị phải chịu những sự dày vò không đáng có này.
Chị làm vậy em vừa không thể chấp nhận, lại khiến em không thôi lo lắng.
Mặc Lăng Tần độc ác thế nào chị cũng biết rõ, nếu để chị ở lại đây, không biết chị sẽ phải chịu những sự giày vò gì…”
Khả Hân không muốn lại tiếp tục chứng kiến cảnh người mình yêu thương mất mạng nữa.
Thà cô tự đưa mình vào chỗ chết còn hơn là để người thân mình vì mình mà đi vào chỗ chết.
Bỗng nhiên, lúc này Mặc Lăng Tần lại xuất hiện đằng sau lưng Khả Hân, ra lời dụ dỗ:
“Thả cô ta cũng được, cô chỉ cần tiếp tục làm gián điệp bên Mặc Lăng Vũ thôi.”
Với sự xuất hiện cùng lời nói này của Mặc Lăng Tần, Nguyệt Chân tức điên lên được, rõ ràng là đã giao kèo buông tha cho tất cả những nội gián khác sau khi cô nhận tội về mình.
Bây giờ lại nuốt lời như vậy, đương nhiên sẽ khiến Nguyệt Chân không khỏi phẫn nộ.
“Mặc Lăng Tần! Ông định nuốt lời đấy à?”
“Không, tôi là một kẻ rất tuân thủ lời hứa, tôi nói sẽ không bắt bọn họ làm nội gián chứ đâu có nói không chấp nhận bọn họ muốn làm nội gián sao?”
Mấy lời Mặc Lăng Tần vừa mới nói đây còn khốn nạn hơn cả chuyện ông ta nuốt lời, rõ ràng đây chính là kế hoạch khốn nạn của ông ta.
“Cô gái, tôi biết Nguyệt Chân rất quan trọng với cô, nên tôi cho cô một cơ hội để cứu cô ta ra.
Chỉ cần cô cứ như cũ, tiếp tục làm nội gián, cho tới khi con trai tội quy phục chắc chắn tôi sẽ thả Nguyệt Chân đi.
Và đương nhiên, trong quãng thời gian tôi bắt nhốt cô ta sẽ ‘không làm bất cứ điều gì’."
“Khả Hân em không được nghe hắn ta, ông ta đang lừa em đó.
Chị không thể…”
Mặc Lăng Tần không cho Nguyệt Chân nói thêm, liền nhảy vào miệng cô nói tiếp:
“Sao? Phi vụ này rõ là hời cho cô rồi.
Chuyện khiến Mặc Lăng Vũ quy phục cũng dễ dàng hơn khi thiếu vắng đi sự có mặt của Nguyệt Chân mà, đúng chứ?”
Ông ta cười một cách bí hiểm, nhưng Khả Hân lại không nhìn ra âm mưu thâm độc của ông ta, chỉ có Nguyệt Chân chị ta mới có thể nhìn thấy được…
“Không được! Khả Hân em không được…”
“Lão Tuyền, vào bịp miệng cô ta lại cho tôi, đừng để cô ta phá hoại cuộc giao dịch này.”
Lục Tuân Tuyền nghe lời ông chủ, lấy ở đâu đó một cái giẻ và nhét vào trong miệng của Nguyệt Chân.
Và sau đó Nguyệt Chân đã không thể nói thêm lời nào để ngăn cản nữa, chỉ còn lại tiếng nói không thể thốt ra…
“Sao? Sau tất cả chuyện cô đã làm thì cần gì phải chần chừ nữa?”
Phải, sau tất cả mọi chuyện cô việc gì phải chần chừ nữa? Lừa cũng đã lừa, dối cũng đã dối, tiếp tục hay kết thúc cũng chẳng phải vấn đề nữa…
“Được, tôi sẽ tiếp tục làm con gián nơi góc phòng, nhưng ông phải thật chắc chắn sẽ không làm gì chị ấy tôi mới có thể quay lại.”
“Không thành vấn đề.”
Mặc Lăng Tần cười mỉm khi Khả Hân lại tiếp tục làm nội gián bên cạnh Mặc Lăng Vũ.
Việc ‘không làm gì’ Nguyệt Chân cũng không phải vấn đề quá khó khăn với ông ta…
Khả Hân nghe được lời hứa của Mặc Lăng Tần thì cũng có chút yên lòng, cô ngồi phục xuống trước mặt Nguyệt Chân, thấy chị ấy rất không đồng ý với mình cô cũng không nghĩ nhiều, liền nói:
“Chị đợi em, em chắc chắn sẽ sớm đưa chị ra khỏi đây.”
Sau đó cô lại quay sang Mặc Lăng Tần nói:
“Ông mau đưa tôi trở lại chỗ Mặc Lăng Vũ, tôi sẽ tiếp tục công việc của mình.”
Mặc Lăng Tần gật gù đồng ý, sau đó phái người đưa Khả Hân rời khỏi đây.
Còn ông ta thì ở lại một lúc, tới khi chắc chắn Khả Hân đã rời đi, ông ta mới lôi cái giẻ trong miệng của Nguyệt Chân ra.
“Khả Hân! Em không được làm thế! Chị sắp chết rồi, bỏ qua chị và sống cho chính mình đi!”
Những lời này chính là những lời Nguyệt Chân muốn nói từ nãy tới giờ.
Như tiêc quá, Khả Hân đã đi ra khỏi đó từ lâu rồi…
“Nguyệt Chân, tốt nhất cô cứ giữ lời này tới khi chết đi.”
“Tên khốn Mặc Lăng Tần! Ông mau buông tha cho em ấy đi!”
“Tôi muốn buông nhưng chưa thể tha, chuyện này đang vui, sao có thể cứ thế mà kết thúc?”
Nói xong, ông ta rời khỏi đó với khuôn mặt cực kỳ mãn nguyện.
Còn Nguyệt Chân, chị ta bỗng ôm đầu mình tỏ ra đau đớn vô cùng, tới độ mà cô ấy phải lắm ra sàn run lên….