Mặc Lăng Vũ không nhanh không chậm, tìm tới chỗ Tần Gia Luân ngay khi bọn họ chuyển Khả Hân tới chỗ Mặc Lăng Tần.
Anh nhanh bước đi về phía của Tần Gia Luân, nắm chặt cú đấm sau đó giáng thẳng vào mặt anh ta.
Tần Gia Luân chưa hết bất ngờ vì Mặc Lăng Vũ tìm tới đây quá nhanh thì đã bị anh đấm thẳng vào mặt, Không biết có cái răng nào bị gãy hay không, nhưng cú đấm đó của anh khiến cho Tần Gia Luân phải nhổ xuống đất một bãi máu nhỏ.
Thấy bãi máu trên đất, Tần Gia Luân cũng gắt lên chất vấn sự vô lý của Mặc Lăng Vũ:
“Mặc Lăng Vũ cậu điên à? Cậu sồng sộc lao vào không nói không hỏi gì đã đấm tôi rồi là sao?”
“Giao người ngay lập tức, trước khi tôi cho cậu ăn đòn.” Anh không cần biết thằng bạn đang bất mãn thế nào, anh chỉ cần biết Khả Hân đang ở đâu.
“Ai bảo cô ta ở đây? Cậu muốn tìm thì tự vào trong mà tìm, cô ta mà có trong đó tôi gọi cậu là bố luôn đấy.”
Đúng rồi, sao bên trong có Khả Hân được, bọn họ đã đưa cô đi từ lâu rồi.
Mặc Lăng Vũ vẫy tay cho người đi vào bên trong tìm người, và kết quả y như Tần Gia Luân đã nói, bên trong không hề có người.
Không cần quan tâm tới chuyện mình từng đã bắt Khả Hân về đây, Tần Gia Luân được nước làm tới, trách mắng Mặc Lăng Vũ:
“Cậu thấy chưa? Cô gái của câu ở chỗ nào? Cô ta không có ở chỗ tôi, cậu nghe rõ chưa?”
“Tốt nhất là sự mất tích của cô ấy không liên quan tới cậu.
Tôi đã sớm nói với cậu rồi, động vào cô ấy sau này cậu sẽ phải hối hận cho xem.”
“Hối hận khỉ gì? Cậu lúc nào cũng nói cái câu này với tôi xong tỏ ra thần thần bí bí, có gì thì nói thẳng ra, vòng vo tam quốc làm cái quái gì?”
Hối hận với chẳng hối tiếc, Tần Gia Luân đã nghe mấy cái lời này của Mặc Lăng Vũ tới chán rồi.
“Giờ tôi không thể nói cho thằng đần cậu biết được.”
Sau đó anh bỏ lại Tần Gia Luân, nhanh chóng rời đi.
Thật ra, Mặc Lăng Vũ đã thừa biết thân phận thật sự của Khả Hân từ lâu, nhưng anh không muốn Khả Hân bị cuốn vào mấy cuộc long tranh hổ đấu vô nghĩa này.
Nếu để nhà họ Tần nhận cô lúc này, chẳng khác gì khiến Khả Hân trở thành đối tượng bị vùi dập.
Những điều anh đã và đang làm chính là bảo vệ Khả Hân.
Anh không chắc bọn họ đã biết thân phận của Khả Hân chưa, nhưng điều anh đang làm bây giờ không hề thừa thãi một chút nào.
Sự tham chiến của nhà họ Giang chính là thứ khiến cho mọi chuyện trở lên rối loạn và khó đoán.
Nên ngay từ đầu anh mới dành một khoảng thời gian để dạy dỗ cho Khả Hân, để cô có thể bảo vệ bản thân trong trường hợp cấp bách.
“Ông chủ, có tiếp tục tìm không?”
Thuấn Dư vừa lái xe rời đi, vừa soi khuôn mặt của Mặc Lăng Vũ qua gương chiếu hậu.
Với những gì anh ta thấy, Mặc Lăng Vũ đang rất bất mãn với chuyện này.
“Tìm.
Trừ phi cô ấy bốc hơi, nếu không thì chắc chắn vẫn đang trong cái thành phố này.
Cậu không tìm ra được thì đợi đó mà nhận phạt đi.”
Mặc Lăng Vũ vẫn còn chưa hỏi tội Thuấn Dư về việc thất trách lần này, người được giao cho nhiệm vụ bảo vệ Khả Hân là Thuấn Dư, nhưng anh đã không thực hiện chức trách của mình mà để Khả Hân mất tích.
Nếu truy tội thì tội của Thuấn Dư là lớn nhất…
Anh ta cũng sợ phải nhận cơn thịnh nộ từ Mặc Lăng Vũ, thế nên anh ta cũng nhanh chóng bảo đảm:
“Ông chủ yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng tìm ra cô ấy thôi.”
Nói thì dễ lắm, nhưng anh ta hoàn toàn không biết bản thân mình đang đấu với ai, mọi dấu vết xuất hiện của Khả Hân trong camera của toàn thành phố này đã bị người ta xóa sạch.
Mà người xóa nó chính là Lục Tuân Tuyền.
Người bên cạnh Mặc Lăng Tần đã nhúng tay vào chuyện này thì chắc chắn chuyện này không đơn giản…
Mặc Lăng Tần đang có mặt trong nhà kính được trồng đầy hoa của mình, ông ta đang uống trà ăn bánh vào buổi trưa.
“Khả Hân, cô dạo này khỏe chứ? Từ ngày cô tới tìm tôi tới nay cũng đã gần một năm rồi đấy.”
Mặc Lăng Tần đặt tách trà xuống, chuyển hướng về phía Khả Hân đang ngồi trước mặt mà nói chuyện.
“Hình như ông nhớ lầm rồi thì phải, tôi nhớ không nhầm thì một tháng trước tôi có tới đây rồi, ông còn nhớ hôm Nguyệt Chân chị ấy tới đây đó chứ?”
Khả Hân không chút dè chừng mà nói chuyện với Mặc Lăng Tần, đã vậy cô còn thanh thản nhấc ly trà trước mặt từ từ thưởng thức.
“Ừ nhỉ, tôi quên béng mất chuyện đó.”
“Haha, tôi còn tưởng ông cố tình quên đi công lao của tôi rồi chứ, đống tài liệu mật tôi gắng lắm mới lấy được suýt chút nữa thì trở nên vô nghĩa rồi.”
Đối với Mặc Lăng Tần, Khả Hân không chút nể mặt cũng như khách khí.
Cô cứ nhắm thẳng mặt ông ta mà nói.
Mặc Lăng Tần chỉ lắc đầu cười rồi nói:
“Không vô nghĩa, không vô nghĩa!”
Sau tràng cười đó, ông ta lại nói một chuyện khác.
“Cô nhắc tới Nguyệt Chân tôi mới nhớ, cô ta đang bị tôi bắt nhốt trong kia kìa, muốn thăm cô ta một chút không?”
Mặc Lăng Tần cười suồng sã như chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng đối với Khả Hân đó chính là một vấn đề lớn.
“Cái quái gì? Sao ông lại bắt chị ấy?”
“Không không, đây là một cuộc giao dịch khác đấy cô gái ạ...”.