Huyền Giai Mẫn trưng cái mặt thèm đòn tới gần Khả Hân, ả nói những lời tự cho là đúng.
“Chị cũng chỉ là một vai phụ mờ nhạt, còn makeup làm gì? Dù sao cũng đâu có ai chú ý tới.”
Nhưng Khả Hân không tức giận cũng không có ý định bật lại.

Cô lấy một thỏi son ra rồi nhìn vào gương tô chút son lên bờ môi.

Hoàn toàn không để ô ả vào mắt.
“Vậy đi, tới giờ ra ngoài rồi, chúng ta là chị em cũng nên tỏ ra thân thiết một chút chứ nhỉ.”
Huyền Giai Mẫn thân thiết khoác tay Khả Hân, cô ta còn nghĩ Khả Hân không biết ả ta có ý gì.
Nhưng chuyện này cũng chưa chắc đã là tốt, cô ta muốn lợi dụng người khác cũng không biết chọn người cho phù hợp.

Chung quy chuyện này lợi hay hại cũng không biết trước được.
“Nếu vậy thì diễn cho tốt vào, để bị lộ thì lớn chuyện đấy.” Khả Hân nói thầm vào tai Huyền Giai Mẫn hơi hướng đe dọa, nhưng mặc kệ lời nói của cô, ả vẫn nhất quyết kéo cô đi để làm nền.
Bên ngoài đám nhà báo đã vây kín khán đài, bộ phim này được chuyển thể nên được khán giả và độc giả của bộ tiểu thuyết vô cùng mong đợi.
Tiếc năm đó bộ phim không được đánh giá cao vì vai nữ chính mờ nhạt, nam chính dính Scandal đời tư nên bộ phim cũng bị giảm đi độ hot của nó.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã được thay đổi khá nhiều, Từ Viễn Phong vẫn đang yên ả đứng đằng kia chụp hình với đạo diễn.

Vai nữ phụ cũng không phải do Ngu Thư Ân đảm nhiệm nữa.

Cô xuất hiện ở đây cũng đồng nghĩa bộ phim này chắc chắn sẽ thành công.
Đèn flash chớp nháy liên tục, bọn họ đang làm công tác loan tin về với trụ sở chính, bọn họ đang tìm tin tức để lên báo.

Bọn họ chỉ cần một động tác sai cũng có thể khiến đám nhà báo tung lên bôi xấu đủ thứ.

Vậy nên bọn họ phải cực kỳ cẩn trọng.
Lúc này Khả Hân cùng Huyền Giai Mẫn bước ra với hai thái cực khác nhau cũng nhanh chóng được đám nhà báo nhanh tay chụp lấy, thời cơ hành nghề bọn họ sao có thể bỏ qua.
“Haha, chụp đi, để trên báo tung hô tôi xinh đẹp còn Huyền Khả Hân thì bị chê cười vì xấu xí.

Tôi trang điểm xinh đẹp ghế này, còn sợ bị cướp ánh hào quang hay sao?”

Huyền Giai Mẫn thầm tự đắc trong lòng, ý định này của cô ta không phải là muốn Khả Hân làm nền cho cô ta sao, để Khả Hân làm nền sao…
Ý nghĩ này Khả Hân sao lại không thể đoán ra được, nhưng cô vẫn coi như không biết cười nói vui vẻ với cô em gái để cho nó có chút “fame ảo”.
“Phụng Phi Điệp, cô thấy bộ phim chuyển thể này thế nào?”
Một cánh nhà báo nào đó hướng về Phụng Phi Điệp phỏng vấn ý nghĩ của cô.

Phụng Phi Điệp mỉm cười mãn nguyện, cô nói:
“Tuy vẫn còn một vài điểm không vừa ý…” Phụng Phi Điệp liếc sang phía Huyền Giai Mẫn.

“Nhưng được như vậy tôi đã thấy rất vừa ý rồi.”
“Vậy cô có muốn được tiếp tục hợp tác với nữ và nam diễn viên nào nhất trong sàn diễn viên xuất sắc này?”
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều hướng về Phụng Phi Điệp, bọn họ đều muốn biết một diễn viên điển hình trong mắt của một tiểu thuyết gia như Phụng Phi Điệp là thế nào.
Phụng Phi Điệp không suy nghĩ nhiều liền sải bước tới gần Huyền Giai Mẫn.

Điều này khiến mọi người đều suy nghĩ, bọn họ tưởng người mà Phụng Phi Điệp nhắm tới là Huyền Giai Mẫn - nữ chính của bộ phim.

Ngay cả Huyền Giai Mẫn cũng tự đắc, nghênh ngang vô cùng.
Nhưng hành động kế tiếp của Phụng Phi Điệp lại khiến nhiều người ngỡ ngàng, người mà Phụng Phi Điệp nắm lấy không phải là Huyền Giai Mẫn mà là chị gái của cô ta - Huyền Khả Hân.
“Nếu được, tôi rất muốn cô lại một lần nữa nhập vai vào những đứa con của tôi.”
Điều này khiến Huyền Giai Mẫn tức tưởi vô cùng, cô ta đứng một bên bị Phụng Phi Điệp hoàn toàn ngó lơ.

Mặt mày cũng ửng đỏ cả lên, xem ra là vô cùng ngại ngùng.
“Nếu được vậy thì tốt quá, tôi cũng rất thích những bộ tiểu thuyết của cô.

Được cô đánh giá cao đúng là niềm vinh hạnh của tôi!”
Khả Hân không hề tỏ ra bất ngờ, cô biết vị trí của mình đứng ở đâu mà.
“Cô Phụng, vậy còn nam diễn viên thì sao?”

Điều này thì ai cũng có thể đoán đúng, nam diễn viên được cô chú ý quả nhiên là Từ Viễn Phong.
“Vậy còn đạo diễn Hà thì sao?”
“Thật trùng hợp, ý tôi cũng giống với cô ấy.”
Đám phóng viên thì được nước liền múa bút, không biết bọn họ viết vào đó thứ gì, chỉ biết rất dài.

Buổi ra mắt dần đi tới kết thúc, tất cả mọi người trong ekip quây tụ lại một nơi để chụp ảnh, mọi người nhường nhau vị trí chính giữa để tránh drama, còn Huyền Giai Mẫn không biết gì mà trực tiếp giành luôn không hề suy nghĩ.

Sau khi cố định được vị trí thì bọn họ cùng nhau chụp một tấm ảnh, chụp xong thì bên dưới khán đài một bóng người cùng một bó hoa hướng dương đi thẳng về phía Khả Hân, tặng cho cô rồi nói lời chúc mừng.

Khả Hân khá bất ngờ vì đột nhiên có sự xuất hiện của Giang Thần Vũ.
“Chúc mừng em, tôi là Fan của em đấy.”
Còn đám phóng viên thì điên cuồng chụp ảnh, bọn họ không biết Giang Thần Vũ là ai vì anh ta chưa từng lộ mặt trong giới bao giờ.

Thấy anh ta đẹp trai sáng sủa, bọn báo đài liền giật tít là tiểu bạch kiểm của Khả Hân.
“Anh tới đây làm gì?” Khả Hân mỉm cười dùng khẩu hình miệng.
Khả Hân vì không muốn anh mất mặt nên liền nhận lấy.
“Sao? Không chào đón tôi à?” Giang Thần Vũ cười khoái chí.
Anh vui còn Khả Hân thì không, anh không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề còn Khả Hân thì có.

Vì đang đứng trước ống kính nên cô cố giữ hình tượng, không nổi nóng.
Khả Hân không biết lúc này bên dưới cũng có một người khác, Mặc Lăng Vũ dường như cũng tới góp vui…
Trên tay anh cũng là một bó Hồng xinh đẹp, khi mọi người phát hiện ra anh bọn họ liền nghĩ anh mang tới tặng cho bạn gái mình.

Ai dè lại thêm một cú lừa, Mặc Lăng Vũ cầm bó hoa tặng cho Huyền Giai Mẫn, hoàn toàn lơ đẹp Khả Hân.

Mà hành động mày càng kiếm thêm cơ hội làm việc cho các nhà báo.

“Oa, bó hoa này thật xinh đẹp~” Huyền Giai Mẫn hài lòng vô cùng.
Mặc Lăng Vũ cố ý thân thiết với Huyền Giai Mẫn, ai bảo Khả Hân lại nhận hoa của Giang Thần Vũ, anh đây chính là nhỏ mọn nên trả thù bằng cách này.
“Chị ngửi xem có phải rất thơm không?”
Khả Hân lùi lại cúi gằm mặt, giống hệt như đang cực kì tủi thân.

Mặc Lăng Vũ không nghĩ rằng chuyện này lại khiến cô thành ra thế này.

Anh định tới gần quan tâm thì Khả Hân liền kéo Giang Thần Vũ rời đi.

Tới đây anh tức điên rồi, nhưng anh không hề định đuổi theo cô.

Thù này anh nhớ rồi, về nhất định anh sẽ cho cô một bài học.
Cò Khả Hân sau khi kéo Giang Thần Vũ đi thì mặt mày nặng nề, mắt cũng dưng dưng tựa sắp khóc.

Anh thấy cô như vậy thì không nỡ lòng mà vỗ về.
“Thôi không sao, anh ta không cần em thì tôi cần.”
Khả Hân vẫn giữ nguyên trạng thái đó, cô không cảm ơn anh mà trực tiếp chửi anh:
“Anh bị điên à? Tôi bị dị ứng phấn hoa Hồng!”
Giang Thần Vũ ngơ ra một hồi, ra là không phải cô đang buồn, chỉ là dị ứng phấn hoa mà thôi!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play