Trong căn phòng ngập mùi thuốc lá, trên bàn là vô số chai rượu đắt tiền vô giá, có một người khuôn mặt khó chịu, ngạo mạn vác hai chân dang hai tay ra nhìn xuống phía mặt đất có những kẻ mặc đồ người hầu đang lo sợ điều gì đó.
Người đó không ai khác chính là Mặc Lăng Vũ.
“Lũ các người, có vấn đề về nhận thức à?”
Mấy người đang quỳ phục bên dưới lo sợ thấp thỏm, miệng cứ như bị khóa chặt mà im bặt làm thinh.
Bọn họ sợ anh nên không dám nói.
Mà cách làm đó lại càng khiến anh tức giận hơn.
“Nếu các người muốn câm thì tôi sẽ thu lại mấy cái lưỡi của các người nhé?”
Mặc Lăng Vũ nghiêm túc vô cùng, anh không hề nói đùa với bọn họ.
“Chúng… chúng tôi… biết sai… sai rồi… ngày hôm đó… chúng tôi không nên vô ý để Khả Hân bị bắt đi như vậy…” Một người trong số bọn họ run rẩy lên tiếng, nhưng lời úp úp mở mở của hắn lại càng khiến câu chuyện có nhiều ẩn khuất.
“Vô ý hay cố tình? Trước mặt tôi còn dám giảo biện?” Mặc Lăng Vũ dường như nhìn thấu được tất cả.
Mà lời nói này khiến tên kia run bần bật cúi gập đầu xuống đất, anh ta cầu xin anh khẩn thiết:
“Ông chủ… t…tôi biết sai rồi.
Mong ngài tha cho chúng tôi!”
Quả như anh đoán, sáng ngày hôm đó có lẽ Khả Hân đã chẳng có chuyện gì xảy ra nếu đám người hầu ngăn cản.
Nhưng bọn họ đã quyết định làm ngơ mà suýt chút khiến cho cô đi gặp diêm vương.
Không phải nói bừa, nếu hôm đó chậm một chút nữa có khi Khả Hân đã bị tên ngốc Tần Gia Luân bắn chết rồi.
Mặc Lăng Vũ không nói gì, anh chống cằm vẫn đang đợi một câu trả lời thích đáng.
“Thật… thật sự chúng tôi không dám cản… ngài Tần là anh em chí cốt của ngài nên chúng tôi cũng không dám động… c…chỉ có thể chống mắt nhìn Khả Hân bị bọn họ bắt lại.
Vả lại đó không phải lệnh của ngài giao cho ngài Tần sao? Tại tôi tưởng…” Người kia tuy sợ nhưng vẫn cố biện giải để kiếm cho mình một con đường sống.
“Đừng có dùng mấy lời lẽ đó để thoái thác trách nhiệm, nếu hôm đó chỉ cần một người báo tin cho tôi thì có lẽ các người sẽ không lâm tới con đường này.” Nói xong, Mặc Lăng Vũ vẫy tay ra hiệu cho Thuấn Dư bước lên trên, anh lại nói tiếp:
“Tặng bọn họ cho bố tôi.
Nói ông ‘chăm sóc’ họ tốt chút.”
Mặc lời cầu xin tha thiết, Mặc Lăng Vũ vẫn lạnh lùng vứt bỏ đám người này.
Sau khi xử lý đám người không hiểu chuyện kia xong, Mặc Lăng Vũ ngồi trầm tư hồi lâu, anh đang suy nghĩ tới tất cả mọi chuyện trong hơn nửa năm qua...
Anh định nói, xong lại không nói.
Chứng kiến việc này Thuấn Dư cũng khó hiểu hỏi anh:
“Ông chủ, có chuyện gì sao?”
Tới đây Mặc Lăng Vũ mới bắt đầu mở miệng nói chuyện.
“Cậu thấy cha tôi là người thế nào?”
Tuy không hiểu ý của anh, nhưng Thuấn Dư vẫn thành thật trả lời:
“Một tên độc tài hành sử cẩn thận, ra tay mạnh bạo không bao giờ kiêng nể ai...!Nhưng có chuyện gì sao?”
“Cậu có nghĩ rằng ông ta sẽ tha cho kẻ cản đường ông ta không?” Mặc Lăng Vũ lại tiếp tục hỏi.
Đây là câu hỏi mà Thuấn Dư không ngờ tới.
“Không thể nào, đến con gái ông ta Mặc Lăng Kỳ còn bị ông ta đánh cho nửa sống thiếu chết chỉ vì muốn gia nhập Showbiz...!Tôi chưa bao giờ thấy ngoại lệ của ông ta cả.”
Mặc Lăng Tần là lão đầu trong giới hắc đạo, có lần tên vệ sĩ chỉ vì đi trước ông ta vài bước mà bị lôi xuống chặt chân.
Gần đây nhất, Hồng Chung vì động tới Mặc Lăng Vũ mà liền bị cho đi chầu trời...!Người khác không kiêng dè nể mặt ông thì thôi, ông ta sao phải nhìn mặt người khác mà hành sự?
“Vậy sao hơn nửa năm qua ông ta vẫn chưa sờ tới Tần Gia Luân với Khả Hân vậy? Nếu ông ta bỏ qua cho Tần Gia Luân, được, mọi chuyện dễ hiểu.
Nhưng ngay tới Khả Hân người mà chắc chắn ông ta phải xử lý thì vẫn không thấy ông ta động chạm.
Đây không giống tác phong làm việc của ông ta.”
Mặc Lăng Vũ lý trí phân tích, Tần Gia Luân có thể thoát vì ông ta có giao hảo với Tần Gia Hạo, nhưng Khả Hân đáng ra phải bị ông ta đặt vào tầm ngắm mới đúng.
Sống với Mặc Lăng Tần hơn hai mươi năm, anh cũng đủ để hiểu ông ta là người thế nào, nhưng hành động im hơi lặng tiếng của ông bây giờ lại khiến Mà Mặc Lăng Vũ không thể hiểu nổi.
Rốt cuộc ông ta đang có âm mưu gì?
Trong lúc Mặc Lăng Vũ đang suy nghĩ về người cha của mình, thì lúc này ông ta cũng đang nhớ tới anh.
“Tuân Tuyền, bên phía thằng con trai ngoan ngoãn của tôi thế nào rồi?”
Mặc Lăng Tần cầm điếu thuốc lá đang bốc khói nghi ngút, ông ta hút vài hơi rồi nhả đám khói ra thư thái ngồi trên ghế, bên cạnh là Lục Tuân Tuyền đang cầm một quyển sổ sách nào đó.
“Lão đầu yên tâm đi, mọi hành động của con trai ông đều được kiểm soát cả rồi, tên gián điệp bên đó chúng ta cài cắm vào cũng rất biết điều, có chuyện gì cũng đều nói hết cho chúng ta biết.”
Ra đây chính là điều Mặc Lăng Vũ đã và đang lắng lo, anh có lẽ đã không biết chuyện này.
“Vậy tốt rồi, để cho thằng Vũ nó bay nhảy một khoảng thời gian nữa đi, dù sao cuối cùng nó cũng phải trở về đây ngoan ngoãn nghe lời ta thôi.”
Mặc Lăng Tần vô cùng đắc ý mà cười lớn, ông ta liền dập điếu thuốc vào tàn gạt dẫu cho vẫn còn phân nửa điếu thuốc chưa được hút, Mặc Lăng Tần đã rất vui vẻ xem thằng con trai mình diễn trò.
“Vậy còn chuyện hôn sự ngày hôm trước thì sao? Ông thật sự tán thành việc Mặc Lăng Vũ lấy cô bé nhà họ Tần kia sao?”
“Tán thành? Không, tôi chỉ đang ép nó tức chơi thôi, chứ nếu thật sự nó muốn phản kháng ai cũng không làm gì được nó.
Cũng kệ cho nó dây dưa với mấy con ả phụ nữ đó đi, để cho nó biết thế nào là ‘lòng dạ đàn bà’.”
Mặc Lăng Tần cười lớn, lời nói của ông dường như đã ám chỉ một ai đó….