Bọn họ đã mất 5 tiếng đồng hồ cho buổi sáng đầy sóng gió, và có nghĩa là bọn họ đã đi muộn rồi…
“Cô đã đi muộn 4 tiếng 52 phút, hình như đồng hồ nhà cô bị hỏng rồi hay là… cô bị mù?”
Chuyện cũng đã lỡ rồi, giải thích cũng không tiện, vậy nên Khả Hân đành phải xin lỗi vị đạo diễn trước mặt.
“Vâng, tôi sẽ rút kinh nghiệm lần sau.”
“Kinh nghiệm của chị rút nhiều như thế đã hết chưa? Chứ em thấy nhiều lắm rồi đấy.” Huyền Giai Mẫn õng à õng ẹo bước lại gần, cô ta vẫn vênh mặt lên được mọi chuyện đã xảy ra.
“Ồ, vậy chắc ‘kinh nghiệm’ của em đã nhiều người công nhận lắm rồi nhỉ? Tối qua em vừa mới chiêu đãi mọi người một bữa tiệc hoành tráng cơ mà.”
Khả Hân không kiềm được lòng mà buông lời ẩn ý.
Lời này của Khả Hân khiến cho Huyền Giai Mẫn câm nín không nói được gì, ả run nên bực tức, khuôn mặt cũng đỏ, ánh mắt thù hận nhìn cô.
“Con đĩ này, rồi mày sẽ phải trả giá vì những việc mày làm.” Huyền Giai Mẫn thầm nghĩ.
“Không biết cô được Hoa Nghệ cưng chiều thế nào, nhưng ở đây tôi có toàn quyền đổi diễn viên nếu muốn.”
Vị đạo diễn kia cảnh cáo cô xong liền quay đầu bỏ đi.
Cô biết lời ông ấy nói là thật, bởi ông ta là đạo diễn Thiệu, người chẳng bao giờ kiêng nể ai.
Ông ta quá chính trực nên đã đắc tội rất nhiều người, sau cùng bị cấm quay không bao giờ được quay bất kỳ bộ phim nào nữa.
Nhưng trước thời điểm đó thì những bộ phim của ông đạo diễn đều gây tiếng vang lớn, trong đó có cả bộ phim Mãn Nguyệt Châu Sa này cũng là một tác phẩm để đời của ông.
Có lẽ lần này cô không muốn nổi cũng phải nổi rồi…
“Chuẩn bị cảnh quay thứ hai, diễn viên chính chuẩn bị lời thoại.”
Khả Hân cứ gật đầu như thế rồi bất chợt nhận ra, cô còn chưa đọc qua kịch bản!?
“Nguyệt Chân, kịch bản phim đâu?” Khả Hân vội vàng, mấy ngày rồi cô vẫn chưa thấy tập kịch bản nào cả.
“Tôi chưa đưa cô à? Chết, tôi lấy mấy hôm trước nhưng để quên ở nhà mất rồi.
Tôi xin lỗi cô nhé!” Khả Hân hết nói nổi, nhưng cũng đành cô đành lấy tạm tập kịch bản phía bên bàn đang bỏ trống kia, đọc qua một lượt trong khi ekip đang chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Ở một bên đạo diễn Thiệu vỗ tay ra hiệu cho mọi người.
Tất thảy đã chuẩn bị xong, đã tới lúc cô lên sàn rồi.
Khả Hân mặc một bộ đồ cổ trang màu xanh lam thướt tha di chuyển, khí chất thần tiên trong sáng ẩn hiện dưới mạng che mặt cành khiến cho mọi người phải lác mắt nhìn theo.
Trong nguyên tác đầu phim nữ chính - Mạn Nguyệt là công chúa thiên tộc, một nữ tử hiền thục lễ nghĩa, được bách tính yêu quý, nàng được các vô số các thần quân bên dưới ái mộ.
Nhưng cũng chỉ dừng ở ái mộ, nàng tuy là công chúa thiên tộc nhưng so với một người phàm cũng không hơn không kém, sinh ra không có linh căn thì chẳng khác gì phàm nhân.
Một tiên nhân phế vật, không ai muốn cũng chẳng ai cần.
Nàng chẳng qua chỉ là vật làm cảnh.
Khả Hân đã phân tích nhân vật để có thể nhập vai một cách chân thật nhất.
“Âm thanh ánh sáng sẵn sàng.
1 2 3 bắt đầu!”
Trước khung cảnh được sắp xếp kĩ lưỡng theo phong cách cổ trang huyền huyễn, Khả Hân tựa như hòa làm một với nhân vật, cử chỉ lễ nghĩa, ăn nói nhã nhặn không một động tác thừa.
Trước mặt các tiền bối có kinh nghiệm cô đã làm quá xuất sắc, đến người khó tính như đạo diễn Thiệu cũng gật đầu ngầm công nhận.
Cảnh diễn này khá đơn giản, chưa tới 5 phút đã hoàn thành cảnh diễn.
“Cắt! Diễn tốt lắm, chuẩn bị cảnh tiếp theo đi.”
Khả Hân cứ như thế diễn một mạch cho tới trưa.
Tại một nhà vệ sinh nữ…
“Chị còn muốn tô son? Còn ý nghĩa gì sao, sự chú ý đều hướng về hai chị em gà nhà Hoa Nghệ rồi.”
Cô gái kia là Ngu Thư Ân, một minh tinh đang nổi dạo gần đây, cũng là vị bị đạo diễn Hà thẳng thừng từ chối khi cô ta đi casting vai Phụng Tư Hân.
Cô ta nghe lời này của cô gái bên cạnh liền bất chợt cáu giận mà ấn mạnh cây son xuống bồn rửa mặt, cây son đỏ cứ vậy mà bị phá hỏng hoàn toàn.
“Con nhỏ đó ngoài cái mặt chơ chẽn dựa hơi boss Hoa Nghệ ra thì chẳng có tài cán gì cả, bà đây diễn xuất còn đỉnh hơn nó nhiều.”
Vì nghĩ trong đây không có ai ngoài hai người bọn họ nên cô ả mạnh miệng vô cùng.
Vậy nhưng bên phòng vệ sinh lại bất chợt mở ra, xuất hiện thêm một người nữa.
Ngu Thư Ân giật mình vì người kia chính là Huyền Giai Mẫn, cô ta vẫn là sợ Huyền Giai Mẫn đi mách chuyện này với Khả Hân nên không dám manh động.
Chỉ gượng cười cho qua chuyện.
“Haha… tôi nói đùa thôi cô đừng hiểu nhầm nhé?”
Cô ta không hẳn là sợ Khả Hân cùng Huyền Giai Mẫn kiếm chuyện, mà người cô ta sợ chính là người phía sau bọn họ, Mặc Lăng Vũ.
“Đùa? Tôi thấy chị nói đúng đấy chứ.
Chị của tôi tài cán nào bằng một ngôi sao sáng như chị được, chị ấy quá tầm thường rồi.”
“Sao cô… cô có vẻ ghét chị mình?”
Bữa tiệc ngày hôm trước vốn không được công bố ra bên ngoài, chỉ một số minh tinh nổi tiếng trong giới được mời tới thì mới biết chuyện hai người không phải chị em.
“Tôi với chị ta không thể nào là chị em, nhưng tôi với cô thì có thể…”
Huyền Giai Mẫn đưa tay ra ngỏ ý hợp tác.
Ngu Thư Ân có chần chừ một chút, sau đó vội bắt lấy tay cô ta.
Bọn họ không nói, nhưng dường như đã thấu rõ những tâm tư của nhau.
Không biết bọn họ có ý gì, nhưng có lẽ lại sắp có chuyện nữa rồi….