Mặc Lăng Vũ sau khi điên lên thì đích thân đập cho ba tên kia một trận nhừ tử.
Cho tới khi thấy trạng thái của Khả Hân không ổn thì anh mới bế cô đi.
Còn ba tên kia thì chưa hết chuyện, anh giao cho đám người dưới trướng “chăm sóc cẩn thận”.
Trong vòng tay của anh, Khả Hân không ngừng uốn éo, cô hô hấp khó khăn thân nhiệt nóng hổi.
Nói chung vừa nhìn là đã biết cô bị chuốc thuốc rồi.
Mặc Lăng Vũ cẩn thận lau mồ hôi cho cô.
Ánh mắt tiếc thương cho người con gái bé nhỏ trước mắt.
“Đợi chút, sắp tới nhà rồi!”
Anh nhẹ nhàng trấn an, nhưng giờ cô đâu thể nghe lời anh nói, đầu óc cô sớm đã mê muội không thèm nghe.
Trong đầu cô bây giờ chỉ muốn tìm cách được thoải mái.
Nhưng vẫn ra sức kháng cự anh.
“K… không… đ… đừng độ… động vào tôi!
Cô miệng nói không muốn, nhưng tay chân vẫn không ngừng quấn lấy anh.
Khả Hân gợi tình ôm lấy anh, hai người bọn họ xảy ra những tiếp xúc da thịt không đáng có…
Chiếc xe bốn bánh nhanh chóng trở về tới nhà, Mặc Lăng Vũ gấp gáp đưa cô vào trong phòng rồi đặt cô lên giường.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Nguyệt Chân:
“Cô bao giờ mới tới đây?” Mặc Lăng Vũ mất kiên nhẫn.
“Cậu đợi đi, chỗ tôi đang bị kẹt xe mất rồi.
Nhớ kìm con bé lại nhớ chưa?”
“Cô lề mề thật đấy!”
Mặc Lăng Vũ mất kiên nhẫn thì Nguyệt Chân cũng mất kiên nhẫn vậy.
“Cậu còn nói được à? Đám thuộc hạ cậu cho đi bảo vệ con bé đâu rồi? Để nó thành ra thế này lại trách tôi à? Tới nơi tôi sẽ tính sổ với cậu sau!”
Nguyệt Chân đang nóng giận vô cùng, những lời cô nói không hề lọt tai Mặc Lăng Vũ vì thế anh ngắt điện thoại giữa chừng rồi tắt đi.
Anh nào có tâm trạng nghe những lời mắng chửi của cô.
Nhưng lần này quả thật là do Mặc Lăng Vũ thất trách rồi, anh cứ tưởng rằng Khả Hân đã đủ mạnh mẽ nên đã điều đám người đó đi.
Anh vẫn là đánh giá cô quá cao rồi.
Đang suy nghĩ thì anh bất ngờ bị Khả Hân ôm lấy từ phía sau, anh nhớ rằng bản thân đã khóa trái cửa rồi, nên thấy cô ra được ngoài khiến anh vô cùng bất ngờ.
“Mặc… Lăng Vũ… tôi… tôi khó…chịu quá.”
Mặc Lăng Vũ lần biết cô đang không tỉnh táo nên không hề động lòng, anh lại bế cô vào phòng rồi đặt xuống giường không hề có ý định động chạm tới cô.
Từ hồi đầu giao kèo anh đã từng hứa rồi, nhất quyết không động vào cô.
Thế nhưng Khả Hân không ngừng quấn lấy anh, dáng vẻ chết người này đúng chỉ có khi cô bị chuốc thuốc mới có thể thấy được.
Khả Hân vừa lục sục người anh vừa rơi lệ, những âm thanh của dụ.c vọng dăng dẳng bên tai anh, lại thấy khuôn mặt rớm lệ yêu kiều của cô thì liền có nhiều suy nghĩ khó tưởng tượng.
Cô dùng đôi môi mình thành công gợi tình anh, khiến anh không kiềm chế được mà hôn cô một cái.
“Chết tiệt, sao lại ngọt thế chứ…” Mặc Lăng Vũ có chút nghiện mất rồi.
Tới lúc này anh đã có chút động tâm rồi, thấy cô nửa kín nửa hở dâng tới miệng thế kia, thật khiến anh khó lòng kiềm chế.
“Con bé đâu rồi?” Nguyệt Chân vội vã mang cả hộp thuốc trắng theo vào trong.
Tới lúc này Mặc Lăng Vũ đã được đánh thức, anh tỉnh táo trở lại rồi giao Khả Hân lại cho Nguyệt Chân.
“Chị mau xem cô ta thế nào đi, cô ta bị chuốc thuốc rồi.”
Rồi sau đó anh vội vàng rời khỏi đó.
Tuy nhiên anh vẫn đứng trực ở ngoài để xem tình hình của Khả Hân.
Một lúc sau đó…
“Đứa nào ác thế không biết.” Nguyệt Chân mở cửa phòng đi ra.
“Có chuyện gì sao?” Mặc Lăng Vũ sáp lại gần hỏi.
“Con bé bị cho uống liều mạnh nhất đấy, nếu không có người giúp con bé chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.” Nguyệt Chân hơi lộ vẻ bất lực.
Mặc Lăng Vũ chỉnh lại cổ áo, có chút tâm tư.
“Vậy…”
Chưa nói hết, Nguyệt Chân lại nhảy vào họng anh nói tiếp:
“Nhưng cũng may có tôi ở đây.
Khà khà, một vị bác sĩ tài giỏi như tôi sao có thể để con bé lâm vào tình trạng nguy kịch được.” Nguyệt Chân tự hào mà nói.
Lại thấy khuôn mặt có chút căng thẳng của anh, cô lại động viên:
“Haiz, con bé không sao đâu, cậu không cần phải lo lắng như thế.”
Nhưng Mặc Lăng Vũ lại chẳng nói chẳng rằng gì mà quay đầu bỏ đi.
Nguyệt Chân thấy điệu bộ này của anh ta quá láo rồi, liền mắng cho anh một trận:
“Cái thằng nhóc này lại ngứa đòn đấy à? Có phải hai tháng qua chị mày không tái xuất giang hồ nên mày tưởng chị mày biến thành con mèo rồi không?“
Sau đó Nguyệt Chân liền đuổi theo Mặc Lăng Vũ tính sổ.
Còn Khả Hân, cô yên vị nghỉ ngơi trong phòng cho tới sáng…
[...]
Đám chim sẻ ngoài cửa sổ bắt đầu bay nhảy xung quanh mấy cái cây xanh cao lớn bên ngoài, trời đã sáng từ rất lâu rồi…
Khả Hân mệt mỏi ngồi dậy, trước tiên là cô nhìn xung quanh có ai không và xem đây là đâu, khi nhận ra đây là phòng mình thì cô thở phào, cũng thắc mắc sao mình lại về nhà rồi.
“Sao mình lại ở đây rồi?”
Cô cố nhớ lại chuyện đêm qua, trong đầu chỉ nhớ mang máng cái đoạn túm chân của Mặc Lăng Vũ để cầu cứu.
“Tại sao ngày hôm qua anh ta lại xuất hiện ở đó vậy? Nhưng không sao, gặp anh ta tại đó thật tốt.”
Khả Hân thầm mỉm cười, xong cô lại xoay xoay cái eo của mình.
Sao hôm nay cô lại thấy đau người lạ thường thế nhỉ?
Bỗng Khả Hân thấy cổ mình có chút khó chịu, cô liền với lấy cái gương trên bàn để soi cái cổ của mình.
Khả Hân giật mình khi thấy trên cổ mình là cả một mảng trời sao vô cùng đặc sắc.
Những vệt đỏ dễ liên tưởng khiến người khác phải đỏ mặt.
Đầu Khả Hân bắt đầu nảy số, cô vội vã lật tấm chắn ra, một mảng máu đỏ nhuộm màu tấm nệm trắng.
Trong lòng cô bất chợt xuất hiện một nỗi niềm khó tả.
Khả Hân đang loạn vô cùng, xong lại thấy tiếng nước xối xả bên nhà tắm thì như phát điên.
Đợi tới khi người bên trong bước ra thì cô đã ném ngay cái bình hoa trên bàn vào mặt người kia.
Chỉ tiếng anh ta đã tránh được nên chẳng có chuyện gì sửa đến với anh.
“Mặc Lăng Vũ cái tên khốn nạn này!”
Khả Hân tức giận ném tất cả mọi thứ cô với được vứt về phía anh.
“Cô lại lên cơn điên gì nữa?”
Mặc Lăng Vũ vừa mới tắm xong, chưa kịp bước ra ngoài đã bị chọi một đống đồ vào người.
Anh không tức giận mới lạ.
“Anh… anh vô liêm sỉ, tôi suốt mấy tháng nay nhịn anh hơi nhiều rồi đấy, anh có tin tôi bổ đôi người anh ra không?” Khả Hân hùng hổ mà nói.
Còn Mặc Lăng Vũ tự nhiên bị chửi thì vẫn chưa hiểu sao mình bị chửi.
Anh chỉ vừa tắm ra thôi mà cô đã muốn lật trời rồi?
Anh tiến lên vài bước thách thức cô.
“Cô muốn bổ đôi tôi sao? Cô có bản lĩnh đó không?”
Đối với lời dọa nạt của anh, Khả Hân không hề thấy sợ hãi.
Nhưng cô lại ngượng ngùng vô cùng, bởi trên người anh chỉ có một tấm vải quấn thân.
“Anh… anh mau tránh ra! Đồ vô đạo đức!”
Lại tiếp tục bị chửi, Mặc Lăng Vũ vừa tức vừa khó hiểu.
“Rốt cuộc là cái quái gì?”
Đối mặt với câu chất vấn của anh, Khả Hân cũng có sức bật lại.
“Còn giả vờ vô tội? Đêm qua anh đã làm gì tôi? Anh cái tên thất hứa này!”
Khả Hân vung tay định đánh anh, nhưng lại bị anh chụp lấy tay kéo sát vào lòng.
“Sao? Đêm qua tôi làm gì cô nào?”
Bị anh trêu chọc như thế thì cô nổi quạo đạp anh một cái.
Chỉ tiếc là vẫn bị anh giữ lại kéo cô nép vào người anh, anh mỉm cười đầy đắc ý.
“Chậc, đánh thật cơ à?”
Khả Hân nhanh chóng giãy ra khỏi người anh, cô định cho anh một trận thì Nguyệt Chân lần theo tiếng động mà vào ngóng.
“Cô dậy rồi đấy à?”
Trên tay cô còn bưng một bát nước gì đó.
Nguyệt Chân nhìn Khả Hân đầy vẻ lo lắng.
“Ấy chết, cổ của cô…”
Nhắc tới, Khả Hân lại nhìn về phía Mặc Lăng Vũ mà nói lời ẩn ý.
“Là bị chó nhai!”
Nhưng Nguyệt Chân lại cốc đầu cô một cái, mắng:
“Nhai cái gì mà nhai, đêm qua cô uống đơn thuốc của tôi có chứa thành phần dị ứng lên cô mới nổi mẩn đỏ chứ chó nào nhai? Mà cũng kỳ thật, tôi trông cô cả đêm mà bây giờ mới thấy nổi mẩn nhỉ?”
“Ặc, chị trông tôi cả đêm qua sao?” Khả Hân vô cùng bất ngờ.
“Chứ ai, chẳng nhẽ Mặc Lăng Vũ ở cạnh cô đêm qua chắc?”
Thấy tình hình không khả quan cho lắm, cô nhận ra được điều gì đó nên liền đuổi.
Hai người bọn họ ra ngoài.
“Hai người mau ra ngoài đi!”
“Thuốc còn chưa uống nữa mà.”
Không màng lời Nguyệt Chân nói, cô đóng sầm cửa lại kiểm tra lại một lần nữa rồi vô cùng xấu hổ.
“Chết tiệt, sao lại tới tháng đúng lúc vậy chứ.
Nhục chết tôi rồi!”
Hai người bị đuổi ra ngoài thì chẳng hiểu chuyện gì.
“Ơ, Mặc Lăng Vũ cậu ở đây làm gì?” Thấy Mặc Lăng Vũ ở đây với tình trạng bán khỏa thân thì tra hỏi.
“Tắm chứ làm gì.” Mặc Lăng Vũ thản nhiên nói.
“Phòng tắm phòng cậu đâu?”
Đối mặt với câu hỏi của Nguyệt Chân, anh trả lời:
“Hỏng rồi.”
“Sao cậu không tới phòng khách tắm?”
“Nhà tôi tôi thích tắm chỗ nào chẳng được?”
Sau đó anh bình thản sải bước trở về phòng mình.
Tại một viễn cảnh khác, Huyền Giai Mẫn sau một đêm ân ái cùng người lạ thì hận không thể giế.t chết Khả Hân ngay lập tức.
Mấy người cô sai đến để giày vò Khả Hân cũng không còn thấy đâu nữa.
Cô ả tức giận lấy điện thoại ra gọi, sau đó lại bật chế độ mít ướt:
“Huhu anh ơi, chị… chị gái em lại ra tay hãm hại em rồi!”
Huyền Giai Mẫn nở một nụ cười vô cùng đắc ý….