Sau khi ngâm dài thời gian mặc cho scandal nổ ra, Khả Hân đợi mãi mới thấy phía Huyền Giai Mẫn ra tay châm dầu, đăng lên trên mạng một loạt ảnh nóng của cô, toàn là những tấm ảnh được chỉnh sửa tinh vi khó mà phân biệt.
Dĩ nhiên lần này cô không định ngồi chơi như mấy lần trước, cô sớm đã chuẩn bị xong tất thảy mọi chuyện rồi.
Khả Hân bị cộng đồng mạng chửi rủa “con nhóc thích trèo cao” thì bên phía Từ Viễn Phong liền đăng vài tấm ảnh với dòng caption: “Lên cơn đau dạ dày lúc nửa đêm, cũng may có cô bé bắt gặp mà giúp tôi liên hệ với người đại diện.
Mới nghỉ dưỡng bệnh một thời gian thôi mà sao các bạn lại trở lên nóng nảy như thế? Phần tin nhắn của tôi sắp vỡ ra mất rồi…”
Từ Viễn Phong sau một thời gian im hơi lặng tiếng thì ngay trong thời điểm nhạy cảm lại đăng bài có ý bênh vực cho Khả Hân.
Hai tấm ảnh đi kèm theo kia một tấm là ảnh selfie bình thường cho thấy tình trạng khỏe mạnh của Từ Viễn Phong, một tấm còn lại là ảnh chụp tờ giấy tái khám bệnh đau dạ dày của anh.
Và trên cái tờ giấy đó lại có ghi lại thời gian khám bệnh, nó trùng với khoảng thời gian mà đám paparazzi bóc mẽ hai người trên mạng.
Sự việc giữa Khả Hân và Từ Viễn Phong coi như đã xong.
Nhưng đám người trên mạng vẫn chưa thôi ba hoa, bọn họ lại tiếp tục kiếm chuyện từ những tấm ảnh photoshop nóng mắt kia, tố cô “bán xác cho mấy ông già để trèo cao”.
Thì đâu đó trên mạng lan truyền một đoạn video thú tội của một cô gái, cô ta khóc lóc kể ra chuyện bản thân bị ép chụp ảnh nóng như thế nào rồi khẳng định sự trong sạch của Khả Hân.
Đúng vậy, người kia cũng là do cô tác động mà buộc phải làm phản ekip của mình để nói ra sự thật.
Bọn họ có ảnh Photoshop thì cô có cả “người” gốc.
Dù sao cô cũng là người từng trải qua một kiếp, có một số chuyện cô sớm đã hiểu tới tận chân tơ kẽ tóc, những chuyện lặp lại như vậy Khả Hân thừa sức có thể khống chế một cách dễ dàng.
Cô cũng chỉ cần dùng một hai lời đe dọa mà khiến cô ta khai ra tất cả mọi chuyện, mà những lời cô ta nói ra đều đã được cô ghi âm lại, cô ta nếu không biết thời thế thì Khả Hân sẽ tận tay gửi tới đồn cảnh sát.
Tới lúc đó mọi chuyện lớn lên rồi người đằng sau có thể thoát tội, còn cô ta thì kết cục sẽ không gì tốt đẹp.
Nhưng chỉ một đoạn video đó vẫn chưa chặn được họng đám người thượng đẳng trên mạng, bọn họ vẫn ra sức chửi rủa cô không thương tiếc.
Khả Hân cô vẫn đang đặt niềm tin vào một người khác, chỉ cần người đó ra mặt thì đám người trên mạng sẽ hết đường chối cãi.
Đúng với sự kỳ vọng của cô, Phụng Phi Điệp đã đăng một đoạn video diễn xuất tài tình của cô và đi kèm với dòng caption: “Tôi biết tôi là ai và cần làm gì!”.
Bà ấy trích một câu nói của nhân vật Phụng Tư Hân trong cuốn tiểu thuyết của mình.
Khiến cho mọi sự ngông cuồng của cư dân mạng bắt đầu dần biến mất.
Mẹ đẻ đã lên tiếng tin tưởng bênh vực cho Khả Hân như thế, còn ai dám nghi ngờ cô nữa?
Tưởng mọi chuyện đã dần trở về quỹ đạo thì lại sảy ra chuyện khiến mọi công sức của Khả Hân như đổ sông đổ bể.
Mặc Lăng Vũ cũng ra tay giúp đỡ cô, anh âm thầm mở cuộc họp báo, rồi công bố Khả Hân là bạn gái của mình khiến toàn bộ cư dân mạng bất ngờ tới tột độ.
Chuyện này hoàn toàn khẳng định cô có người chống lưng rồi, những việc cô đã làm đều trở thành công cốc cả.
“Chuyện của tôi anh xía vào làm gì? Tôi mất bao công sức mới có thể tẩy trắng, anh lại tới hất thêm chậu nước bẩn nữa? Anh điên à?”
Khả Hân điên tiết chạy tới công ty kiếm Mặc Lăng Vũ, cô rất không vừa lòng với hành động vừa rồi của anh.
Nhưng đáp lại lời cô lại là một lời nói vô cùng thản nhiên:
“Nói thật nhé, toàn bộ việc cô làm quá rắc rối mà lại không có hiệu quả, trong khi đó cô chỉ cầm nói một câu tôi là bạn gái Mặc Lăng Vũ thì chẳng còn ai nghĩ cô dan díu gì với cái tên Từ Viễn Phong kia.”
Chưa hết, Mặc Lăng Vũ lại tiếp tục nói:
“Và cô nên nhớ rằng, đây là do cô tự chuốc lấy, nếu cô nhanh hơn một chút thì tôi cũng sẽ không ra tay.”
Khả Hân tức giận nhưng không nói được gì, liền có ý định bỏ đi.
“Thuấn Dư, đưa cô ta về với Nguyệt Chân, nói cô ta dạy dỗ cô nhóc này cho tốt.
Tôi không muốn cô ta chết sớm đâu.”
Sau đó Khả Hân vừa tức vừa cam chịu bị đưa đi, cô ngày hôm đó vẫn là thua dưới tay một tên có quyền có thế như Mặc Lăng Vũ.
Mối thù này cô chỉ có thể tạm ghi trong lòng, chờ tới ngày cô nắm được thóp của anh ta thì sẽ phục thù.
Những chuyện sau này tạm thời không nhắc tới, ngay bây giờ cô vẫn không thể hiểu nổi một tên như Mặc Lăng Vũ đang nghĩ thứ gì.
Anh ta bắt đầu giam lỏng cô bằng chiếc lồng sắt vô hình, đâu đâu xung quanh cô cũng có mấy tên áo đen được anh phái tới rình rập khắp nơi.
Tới khi cô hết chịu nổi rồi thì liền tức giận đi hỏi Nguyệt Chân.
“Rốt cuộc mấy người đang làm cái quái gì? Giam lỏng tôi đấy à?”
Nhưng trả lời cô chỉ là một cái lắc đầu và câu nói mập mờ:
“Tôi không thể nói.
Nhưng đây đều là muốn tốt cho cô cả thôi.”
Biết không hỏi được gì nên Khả Hân sau đó cũng không hỏi thêm Nguyệt Chân câu nào như thế nữa, cô vẫn tiếp tục lên trường quay và diễn những phân cảnh cuối cùng của mình, vẫn nghe những lời đàm tiếu hằng ngày đã được nâng cấp.
Người bị chửi như cô không tức giận thì thôi, vậy mà Từ Viễn Phong đã thoát ra khỏi scandal thì lại nhất quyết lao vào bảo vệ cô trước đám người tại trường quay.
“Sao cô cứ im lặng mặc người khác sỉ vả như thế? Không thấy tức giận à?”
Khả Hân nghe được lời này của Từ Viễn Phong thì lại cảm thấy nực cười.
Cô cười nhạt đáp lời anh:
“Tức thì làm được gì? Tôi chả nhẽ lại phải tới trước mặt bọn họ dằn mặt sao? Tôi, một nghệ sĩ không được công ty hữu ái thì không có quyền tự do tự tại như anh.
Một hành động nhỏ cũng có thể vẽ thêm vài nét nguệch ngoạc lên cả sự nghiệp.
Còn bản thân anh cứ muốn tiếp cận tôi là muốn thứ gì? Tôi chẳng có gì để anh có thể lợi dụng cả.”
Từ Viễn Phong không biết trả lời cô như thế nào đành nói thật cho cô nghe:
“Nếu trước giờ cô nghĩ rằng tôi đang tiếp cận cô thì cô lên coi lại bản thân mình đi.
Đừng chĩa gai về phía người khác như thế.
Tôi chỉ là một người bạn muốn nói chuyện với cô, không phải kẻ thù.”
Sau đó liền bỏ đi không muốn lại xuất hiện trước mặt cô để khiến cô chướng mắt nữa.
Mà chính hành động đó của anh lại khiến Khả Hân lại có thêm nhiều suy nghĩ.
Cô không cảm thấy mình làm việc gì sai.
Nghĩ nhiều mệt thân, Khả Hân định đi rửa mặt cho tỉnh táo lại thì nhặt được một cái chìa khóa xe bên cạnh chỗ ngồi của mình.
Cô đang thắc mắc tới chủ nhân của nó thì một giây sau đó một người phụ nữ tới gần và cất tiếng:
“À, đó là của tôi.”
Khả Hân theo quán tính ngẩng đầu xem ai đang nói, cô nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Cô là…?”
“Khả Hân đúng không? Tôi là người hôm trước cô gọi tới, người đại diện của Từ Viễn Phong.
Cái chìa khóa trên tay cô cũng là của anh ta đánh rơi đấy.”
Khả Hân dần dần nhớ lại, cô gái ngày hôm đó cũng đúng là trẻ đẹp hơn nhiều, nhưng cô lại không nghĩ hình ảnh đêm đó lại cách biệt lớn với bây giờ như thế, đây là do bộ đồ công sở khiến cho một cô gái đó bị già đi sao?
Cô đờ ra nhìn cô gái trước mắt, không chú ý đôi tay của người kia đã chìa ra từ bao giờ.
“Tôi là Hạ Kiều Linh, làm quen được chứ?”
Khả Hân hồi thần nhanh chóng bắt lại tay của cô gái.
“Xin chào, tôi là Khả Hân.
Rất vui được làm quen.”
Chào hỏi xong chưa kịp nói câu gì thì Hạ Kiều Linh liền phải rời đi.
“Hôm khác có dịp chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé, Từ Viễn Phong đang chờ tôi.”
Sau đó cô gái nhanh chóng rời đi cùng với bóng lưng khuất dần.
Khả Hân nhìn Hạ Kiều Linh rời đi thì mới nhớ tới chuyện đêm hôm đó, tự cảm nhận cô chắc chắn quan hệ hai người bọn họ không bình thường.
Càng nghĩ càng sai, nếu vậy thì cô không những sai mà còn rất ngu ngốc nữa.
Chỉ mới mấy ngày mà cô đã quên mất bản thân đã sai khi nghĩ rằng Từ Viễn Phong là một tên tồi tệ.
Khả Hân thở dài vài tiếng, cuối cùng cô cũng biết mình sai ở đâu rồi….