Khả Hân và Nguyệt Chân chuẩn bị đi về sau buổi quay, bỗng từ đằng xa có một người cao ráo mặc bộ đồ vest đắt tiền, tóc tai được chải chuốt vuốt ngược về sau để lộ ra khuôn mặt góc cạnh tuấn mỹ.
Anh ta tiến lại gần Khả Hân một cách nhanh chóng.
“Anh… là ai vậy?”
Khả Hân nhìn khuôn mặt hắn có chút quen thuộc, nhưng cô không tài nào nhận ra tên trước mặt là ai.
“Nguyệt Chân, chị về trước đi.
Tôi đưa cô ta đi có việc.”
Tiếng giọng quen thuộc khiến cô liên tưởng tới một người.
Nhưng chưa kịp hỏi thì đã bị kéo đi.
Nguyệt Chân nhún vai nhẹ rồi cũng rời đi.
“Anh là Mặc Lăng Vũ?”
Khả Hân hỏi anh, anh nhẹ gật đầu rồi cho Khả Hân lên xe.
Rồi bản thân cũng lên xế lái mà cho ô tô chạy.
Khả Hân ngồi phía sau xe, cô nhìn kĩ lại khuôn mặt của Mặc Lăng Vũ qua gương chiếu hậu.
Cô muốn tự thân xác định lại đây có phải là anh thật không.
Nhưng càng nhìn cô lại không thể rời mắt khỏi người đàn ông này, từng cử chỉ của anh ta đều như có sức hút khiến cô chú ý, hướng tới không thể rút chân ra khỏi vùng cấm.
Nhưng ai bảo anh ta lại đẹp như thế, đôi mắt sắc lẹm hút hồn cùng với khuôn mặt hoàn hảo như đúc tượng.
Đôi lông mày cùng cái mũi cao kiêu ngạo càng tôn lên vẻ nam tính của anh.
So với một số minh tinh nam mặt hoa da phấn, e là nhan sắc của anh còn hơn nhiều.
Khả Hân cứ nhìn mãi không thể rời mắt, phải tới khi Mặc Lăng Vũ nhíu mày khó chịu rồi mắt đối mắt với cô qua gương chiếu hậu, tức giận nói:
“Nãy giờ cô nhìn đủ chưa?”
Thì cô mới hoàn hồn lại, ho khụ khụ vài tiếng cho đỡ ngại rồi mới nói:
“À mà… anh định đưa tôi đi đâu vậy?”
“Đi rồi biết.”
Khả Hân nhẹ gật đầu rồi lấy điện thoại ra bấm bấm, nhận thấy hôm nay là ngày 17 tháng 3, cô lại nhớ tới cái ngày cô em gái rủ cô đi dạ hội.
Ngày đó cô vẫn là một người “nổi tiếng bình thường” trước mặt công chúng.
Cô em gái của cô cũng thế, nhưng chính vào ngày hôm nay mà nó cũng nổi tiếng.
Vì sao ư? Chỉ là cô ta được khán giả phía sau màn hình ngưỡng mộ vì “khuôn mặt đẹp tự nhiên”, cô thiếu nữ trong trắng đáng yêu ẩn sau những hào nhoáng của buổi tiệc…
Đẹp? Nghe mà buồn cười.
Bọn họ lại không biết cô thiếu nữ kia lại vừa mới trải qua dao kéo một cách công phu mà khó ai có thể nhận ra.
Mỗi một ngày cô ta tới phim trường thì cứ như một người khác vậy, đẹp dần, đẹp dần rồi hoàn toàn biến thành một người hoàn toàn khác.
Đang mông lung suy nghĩ thì cô em gái của cô liền gọi tới.
Cô không hề do dự mà nhấc máy.
“Có chuyện gì?” Khả Hân chán nản hỏi.
Tuy cô chưa nghe cô em gái này nói gì, nhưng cô cũng phần nào đoán được có chuyện gì rồi.
“Chị gái à, tối đi dạ hội với em đi.
Em đi một mình cũng ngại.
Vả lại ở đây cũng có rất nhiều bậc tiền bối chúng ta có thể làm quen.”
Khả Hân cong môi cười khinh thường, cô lại lạ gì chuyện này nữa.
Hôm ấy không phải vừa đi tới cửa đã bị bảo vệ đuổi về vì không có thiệp mời, chịu phải sự sỉ nhục lớn bị người ta cười chê.
Mà cô em gái lại ung dung bên trong mà chỉ nhắn với cô một câu “xin lỗi em quên mất.” sau buổi dạ tiệc hôm đó.
“Đi tiệc sao? Chắc chị không đi đâu, chị bận rồi.”
Biết nếu cô còn nghe nữa thì Huyền Giai Mẫn sẽ lại tiếp tục nói những lời vô bổ.
Vậy nên Khả Hân quyết định tắt máy ngay cho đỡ lằng nhằng.
“Biểu cảm của cô khi nghe cuộc điện thoại lúc nãy cũng thật thú vị.
Tôi lại không ngờ cô lại có một mặt thế này.”
Khả Hân quên mất ở đây vẫn còn người khác quan sát cô, bất giác mà biểu lộ cảm xúc thật của mình.
Vậy nên cô lại cười tươi rồi biện giải cho cái nét mặt vừa rồi.
“Haha, anh biết mà tôi vừa mới quay xong nên rất mệt.
Bị làm phiền thì đương nhiên phải tức giận rồi nhỉ?”
Mặc Lăng Vũ chỉ cười nhẹ lắc đầu, cô có cảm giác bản thân mình bị nhìn thấu vậy.
Xong anh lại nói với cô:
“Tối nay có bữa tiệc nhỏ, cô đi cùng với tôi đi.”
“Tôi có thể không đi được không?” Khả Hân miễn cưỡng mỉm cười.
“Cô đang ngồi trên xe của tôi, cô nghĩ bản thân có thể từ chối à?”
“Nhưng mà tôi không muốn đi…” Khả Hân vẫn nhất quyết từ chối.
Vừa hay tới nơi, Mặc Lăng Vũ dừng xe rồi ra lệnh cho cô:
“Được rồi, xuống xe.”
Khả Hân nghe tới đây mà giật bắn người.
“Thôi thôi tôi đi.
Tôi không muốn phải đi bộ nữa đâu.”
“Cô điên à? Tới nơi rồi.”
Khả Hân bị hố thì gượng cười bước xuống xe.
Trước mặt cô là trung tâm thương mại Ẩm Nguyệt nổi tiếng khắp cả nước.
Nơi đây chỉ dành cho những người nhà giàu cực đại, những minh tinh cực nhiều tiền mới có thể đặt chân tới.
Nơi mà một minh tinh nhỏ như cô có mơ cũng không mơ được đặt chân tới đây.
“Còn ngơ ra đấy? Mau đi theo tôi.”
Mặc Lăng Vũ kéo tay Khả Hân vào trong khi cô còn đang ngơ ngác không biết gì.
Vào tới bên trong Khả Hân bị choáng ngợp với vẻ hào nhoáng bên trong, khắp nơi là những bộ y phục xa hoa mỹ lệ, những món phụ kiện xa xỉ đắt tiền có khắp mọi nơi.
Đây đúng là thiên đường đúng nghĩa với bất kỳ ai muốn làm đẹp.
Còn anh thì chẳng bày tỏ thái độ gì, vừa vào đã hô hào nhân viên.
“Mau đi gọi Ái Nguyệt Hinh ra đây cho tôi.”
Khả Hân vừa nghe tới Ái Nguyệt Hinh thì liền quay ra nhìn anh.
Ái Nguyệt Hinh chính là nhà thiết kế thời trang hàng đầu cả nước, vậy mà Mặc Lăng Vũ lại tùy tiện gọi tới là gọi tới.
Đúng là quá bá rồi!
“Đây đây! Anh vũ cứ bình tĩnh.”
Một người đàn ông ăn mặc quái dị phong cách khác người khiến người khác phải chú ý tới.
Cô đây là lần đầu tiên được gặp mặt Ái Nguyệt Hinh - người quyết định nhân vật lên hot search.
Bởi bất kỳ một minh tinh nào khoác lên bộ trang phục của anh ấy làm ra đều có thể trở lên nổi tiếng.
Nhưng không phải ai cũng được mặc những bộ y phục đó.
Muốn mặc chúng là cả một quá trình.
“Em chào anh ạ!”
“Sao lại gọi là anh? Cô bé đáng yêu này cứ thoải mái gọi tôi là chị đi.”
“Dạ… em chào chị.”
Khả Hân vui vẻ cúi đầu chào.
“Việc tôi dặn anh đã làm xong chưa?”
Mặc Lăng Vũ đứng bên cạnh mà hỏi, bây giờ cũng chưa tới giờ nhưng anh cũng không đủ kiên nhẫn để chờ nữa.
“Đại ca à, em làm xong hết rồi anh đừng lo.” Ái Nguyệt Hinh đáp.
Mặc Lăng Vũ liếc qua nhìn Khả Hân, rồi lại tiếp tục nói:
“Trong vòng nửa tiếng, tôi giao cô ta cho cô xử lý, nửa tiếng sau tôi không vừa ý thì tôi sẽ tặng cậu một món quà.”
Nghe tới đây thì Ái Nguyệt Hinh đã sợ tới mức run rẩy rồi.
Phần đại lễ kia của Mặc Lăng Vũ quả thực anh không dám nhận.
“Được rồi, tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu.”
Sau đó anh ta liền kéo Khả Hân đi.
Nửa tiếng sau đó…
Mặc Lăng Vũ liên tục nhìn đồng hồ, ly cà phê bọn họ chuẩn bị cho anh đặt trên bàn cũng đã sớm hết rồi.
Lúc này Khả Hân bước ra với một hình ảnh hoàn toàn khác, lối trang điểm đậm sắc sảo quyến rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi môi khiến người khác muốn hôn kia, tất cả mọi thứ đều khiến trở lên nổi bật và đẹp một cách lạ lùng.
Cùng với bộ y phục trễ vai màu đen kín đáo không quá lộ da lộ thịt, nhưng vẫn tôn lên được đường nét trời ban trên cơ thể của cô.
Mái tóc bồng bềnh của cô buông xõa thêm với một cái mũ lưới đen lại khiến cô càng trở lên huyền bí.
Đây không giống với nét đẹp thường ngày của cô, dịu dàng non nớt.
Nhưng đây lại kiến cô có phần quyến rũ mặn mà.
Cái phong cách này mới là chân lý của cô.
“Anh nhìn tôi lạ lắm sao?”
Khả Hân thắc mắc khi thấy Mặc Lăng Vũ nhìn cô không rời mắt, cô không biết bản thân đã hút hồn anh mất vì cái nhan sắc mỹ miều này.
“Khụ khụ, cậu làm tốt đấy.” Mặc Lăng Vũ có đôi chút ngại ngùng.
“Haha, cậu quá khen rồi.” Ái Nguyệt Hinh đáp.
“Cô mau lại gần đây.” Mặc Lăng Vũ hướng về phía Khả Hân mà nói.
Khả Hân nghe lời anh tới gần.
Trên bàn có một hộp đồ màu đỏ, Mặc Lăng Vũ cầm nó lên rồi mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền có một viên kim cương màu trắng lớn tinh xảo, anh cầm nó lên rồi đeo lên cho cô.
Hai tay vòng qua cái cổ trần quyến rũ của cô mà tỏ ra vừa lòng.
“Được rồi đi thôi.”
Sau đó anh liền hộ tống cô đi tới buổi dạ tiệc..