Mặc Lăng Vũ đưa Khả Hân tới một Câu lạc bộ đấm bốc.
Mà Khả Hân lại không hiểu anh đưa cô tới đây là để làm gì.
“Đưa tôi tới đây là để làm gì? Đừng nói là anh rủ tôi đấm bốc với anh nhé.” Khả Hân trừng mắt nhìn anh.
“Cô bị điên rồi à? Đi theo tôi rồi sẽ biết.”
Nói xong Mặc Lăng Vũ cầm tay cô kéo vào bên trong, tiếng da thịt chạm vào nhau và những cú đấm vào người, lẫn với nó còn có tiếng kêu đau đớn của một người đàn ông.
“Chân chân, tôi biết lỗi rồi.
Lần sau tôi không dám tán tỉnh cô nữa đâu.”
Người đàn ông toàn thân mồ hôi, vẻ mặt sợ hãi nhăn lại thể hiện cảm giác rất đau đớn.
Anh ta đang bị Nguyệt Chân ngồi trên lưng bẻ ngược chân về sau.
“Còn lần sau à?”
Sau đó chị ta lại bất ngờ bẻ mạnh chân anh ta, trông cô ấy lúc này không hề giống một người phụ nữ chút nào.
“Nguyệt Chân tôi xin tha rồi mà…a.
Tha cho tôi đi!”
Tới lúc này, anh ta không thể không xin tha.
Nếu cứ tiếp tục thì chân anh ta gãy mất.
Khả Hân mở to mắt nhìn viễn cảnh đau thương này, chưa kịp nhìn kĩ thì Lăng Vũ đưa tay che mắt cô.
Anh ôn tồn bảo:
“Đừng nhìn, không có gì hay cả.”
Mà Khả Hân trực tiếp hất tay anh ra, ánh mắt lấp lánh như ánh sao, vẻ mặt tỏ ra đầy phấn khích ngưỡng mộ.
“Chị Nguyệt ngầu quá.
Nhìn thích thật đấy.”
Mặc Lăng Vũ không biết bản thân nghe nhầm hay do Khả Hân nói nhầm nữa.
Anh nghĩ: “Cô ta có vấn đề?”
Một cảm giác lành lạnh kéo đến, anh có cảm giác đưa cô tới nhầm chỗ rồi.
Mà lúc này đằng kia Nguyệt Chân lại tiếp tục hành động, cô bẻ “rập” một phát, chàng trai nằm dưới thét lên một tiếng ai oán rồi ngất lịm.
Đám người vây quanh khán đài cật lực cổ vũ cho anh lúc nãy thì vội vàng lao nhanh tới, bọn họ còn đồng thanh nói:
“Lại đưa anh ta đến bệnh viện thôi!”
Nguyệt Chân đứng một bên lấy khăn lau lau mồ hôi trên cơ thể, miệng còn nói đầy vẻ thách thức:
“Còn thằng nào muốn đánh nhau với bà mày thì lên đây nhanh.”
Một người phụ nữ nếu ăn nói thế này người ta thường bảo thô lỗ không khác gì một đứa con trai mà chê cười.
Nhưng trong mắt Khả Hân, chị ta lại không giống vậy.
“Chị ấy có nhận đệ tử không?”
Tác phong ngầu lòi của Nguyệt Chân khiến cho Khả Hân phải trầm trồ khen ngợi.
Cô cũng muốn được trở nên giống thế.
Nghe Khả Hân nói mà Mặc Lăng Vũ đứng hình, nghi ngờ người con gái có vẻ hiền dịu này.
“Cô động kinh à?”
“Vũ ác ôn mày tới rồi à?” Nguyệt Chân không chút kiêng nể gì mà gọi Mặc Lăng Vũ bằng cái tên biệt danh.
Khả Hân đứng cạnh bị xem như người vô hình.
Bọn họ quên mất cô cũng đang đứng gần đó.
“Chị đàng hoàng chút, tôi không đùa với chị đâu.” Mặc Lăng Vũ nghiêm giọng nói.
“Thế à? Có giỏi lên đây đánh với chị mày này.
Thằng ác ôn hỗn láo này?”
Mặc Lăng Vũ bị thách thức, anh bình thường không thích gây chuyện, nhưng Nguyệt Chân đã mở lời sao anh lại ngại chào sân.
“Chị là phụ nữ nhưng tôi sẽ không nhường đâu.”
Mặc Lăng Vũ đeo bao tay rồi nhảy vào trong sân, ra thế thủ khiêu khích Nguyệt Chân.
Nghe thấy lời này của Mặc Lăng Vũ, chị ta cười lớn, ánh mắt còn tỏ ra coi thường anh.
“Mày có bao giờ nhường chị mày đâu? Mà có nhường hay không thì chẳng liên quan gì tới việc mày chuẩn bị chị mày hạ trong một nốt nhạc.”
Hai bên khiêu khích nhau tỏ ra mình bất bại đắc thắng.
Nguyệt Chân ra tay trước lao lên đánh Mặc Lăng Vũ, nhưng anh dễ dàng né được cú đấm thẳng của cô.
Rồi nhanh chóng đáp trả lại bằng một cú đấm bất ngờ.
Nhưng Nguyệt Chân cũng mau dễ dàng né được.
Cả hai người bọn họ đánh nhau không phân thắng bại, trên người bọn họ đã có những vết bầm tím, trên miệng cũng in một vệt máu đỏ đã khô.
“Mày… hộc hộc…dạo này đánh cũng lên tay đấy… hộc.” Nguyệt Chân thở dốc.
“Đúng thế… hộc hộc… tôi làm sao yếu… hộc… đi từng ngày như chị… hộc hộc… được.”
Mặc Lăng Vũ cũng thế, thở không ra hơi nhưng vẫn nói những lời khiêu khích.
Anh lại tiếp tục nói:
“Ngày xưa chị thắng tôi chỉ vì… hự.”
Chưa kịp nói hết câu thì Nguyệt Chân liền giáng một đòn vào hạ bộ của anh, khiến anh đau đớn nằm gục trên sàn.
“Chị… lại dùng cái trò này à?”
Mặc Lăng Vũ vừa đau vừa mệt nằm run trên sàn nhà.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh bị Nguyệt Chân hạ bằng cách này rồi…
“Là do mày không đề phòng, để lộ chỗ hiểm là do lỗi của mày nhé Vũ.”
Nguyệt Chân nói xong cũng ngồi xuống, xem những vết thương trên khắp cơ thể.
Tay rát nhưng cô cũng chẳng mảy may màng tới.
“Chị để em xem vết thương cho.”
Khả Hân sau khi chạy đi tìm được hộp thuốc thì chạy tới bên Nguyệt Chân bày tỏ sự quan tâm của mình.
Nhưng cô ta không những không cản kích mà còn bày tỏ thái độ.
“Cô rảnh quá nên kiếm chuyện để làm à? Ra chỗ thằng Vũ kìa, nó đang bị trọng thương đấy.”
“Mặc xác anh ta, đánh với con gái đã đủ thảm hại lắm rồi, có chút vết thương đó không chết được.”
Khả Hân chẳng quan tâm tới Mặc Lăng Vũ, cô vẫn là quan tâm tới vết thương của Nguyệt Chân hơn.
“Cô mau ra chỗ khác ngay, tôi không cần mấy thứ này.”
Mặc cho Nguyệt Chân xua đuổi, Khả Hân vẫn lấy thuốc sát trùng rồi dí vào vết thương trên tay của Nguyệt Chân.
“Ái, cô làm cái quái gì vậy hả? Đau chết tôi đi được.”
“Chịu đau một chút đi.
Đau thì vết thương mới lành được.”
Nguyệt Chân thì cô ân cần quan tâm, còn Mặc Lăng Vũ thì cô mặc xác anh ta, để anh ta ngồi một bên đau đớn.
“Nguyệt Chân chị khốn nạn.
Đã bao năm rồi mà chị vẫn còn sử dụng cái trò đó.” Mặc Lăng Vũ oán thán trách cứ.
“Do mày cùi thôi, đừng đổ lỗi cho chiêu thức độc quyền của tao như thế.”
Mặc Lăng Vũ chán chẳng buồn nói, cho dù anh ta có nói khàn giọng thì Nguyệt Chân cô ấy cũng sẽ không nghe.
Anh làm ngơ mặc Nguyệt Chân muốn nói gì thì nói.
“Này, mày im lặng thế? À mà mày mang con mắm này tới đây làm gì?”
Nguyệt Chân chỉ vào Khả Hân mà nói.
Nhưng Mặc Lăng Vũ lại chẳng nói gì.
Bỗng điện thoại anh reo lên vài hồi.
Anh lấy điện thoại từ trong túi áo ra rồi bấm nghe.
“Có chuyện gì?”
Sau đó rồi anh rời đi bỏ lại mình Khả Hân ở lại đó.
“Chị Nguyệt, chị có nhận đồ đệ không?”
Khả Hân sau khi băng bó vết thương cho Nguyệt Chân xong liền nói.
Cô thật sự rất ngưỡng mộ Nguyệt Chân.
“Ý cô là sao? Tôi chỉ chọn người đáng chọn thôi.”
“Xin chị hãy nhận em đi!”
Khả Hân giọng điệu khẩn cầu mà nói.
“?” Nguyệt tỏ ra không hiểu.
“Em muốn làm đàn em của chị.”
Mà lời này lại càng khiến cho Nguyệt Chân khó hiểu hơn.
“Đàn em của tôi? Để làm gì? Tôi chơi với bao cát chứ không chơi với hoa.”
Trong mắt Nguyệt Chân, Khả Hân không khác gì một nhành hoa yếu đuối.
Mà Nguyệt Chân cũng tỏ rõ thái độ không thích cô, đây rõ là đang có thành kiến với cô.
“Chị chưa nhìn, sao biết đó là hoa? Nỡ đâu đó là một cây xương rồng gai khắp mình mẩy thì sao?”
Nguyệt Chân cười nhạt, ánh mắt lộ vẻ coi thường cô.
“Nếu có gai thì khi sờ tới phải đau.
Cô thử chứng minh cái cây yếu ớt đó là xương rồng đi.
Tôi lại muốn xem xem cô có bản lĩnh gì.”
“Chị chắc chứ? Chị trên người nhiều vết thương như này… liệu…?”
Khả Hân thấy Nguyệt Chân thân thể đang bị thương thì không lỡ ra tay.
Đánh người không có khả năng phản kháng thì quả thật rất tồi.
“Cô coi thường tôi quá rồi.
Lên đi, tôi lại muốn xem xem cô làm gì được tôi!”.