Theo sau đó, Nguyễn Vũ lại cõng Ánh trăng dưới đáy biển lên, xách Ánh trăng dưới đáy biển lên xong cũng xách thêm Chó lụm ve chai lên, đặt hai anh em số khổ cùng một chỗ, anh em tốt chính là phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
“Người anh em à, muốn giết cứ giết, cậu làm gì vậy?” ID Ánh trăng dưới đáy biển bật mic hỏi Nguyễn Vũ.
“A Kim, cậu ta là bot mà, là bot, mày nói chuyện với cậu ta cậu ta cũng không hiểu đâu.” ID Chó lụm ve chai rất kích động.
“Vãi, người anh em đầu mày chứa cứt hả? Nếu có bot mạnh như vậy tao trồng chuối ăn cứt cho mày coi.”
“Sao mày không tin tao chứ? Nếu mày muốn ăn cứt tới vậy thì tao cũng không cản đâu.”
“Cậu ta cái tên này chính là núp lùm, trú ở đây giả làm bot, mày tỉnh lại dùm tao đi!!” Ánh trăng dưới đáy biển tuyên truyền giác ngộ, hận không thể đập cái tên đồng đội heo của cậu ta một trận.
Ngay khi hai người bọn họ lời qua tiếng lại, Nguyễn Vũ không biết từ đâu lại cõng theo một tên bị hạ gục y như bọn họ tiến vào.
Hiện tại ba thiếu một, thêm một nữa là Nguyễn Vũ có thể đánh mạt chược được rồi.
Sau đó Nguyễn Vũ ở trước mặt mấy người bọn họ ngẫu hứng nhảy một điệu, ba người bị ép thưởng thức điệu nhảy, trong miệng liên tục chửi thề.
“Nếu như tao làm sai cái gì, thì xin thượng đế đích thân tới xử phạt tao, chứ không phải để cái thằng bot này tới vũ nhục tao như vậy.”
“Mẹ ơi, có yêu quái, huhuhuhu.”
“Cậu báo thủ này, tôi thực sự phục rồi.”
“Các vị, tôi chịu không nổi rồi, tôi rất muốn tự sát.”
Khi điệu nhảy kết thúc thì thanh máu của ba người cũng hao hết mà chết, thời khắc rời khỏi trò chơi cũng đã tự kỷ luôn rồi.
[Hahahaha, sau khi chịu tổn thương vật lý thì còn phải chịu vũ nhục tinh thần, cuộc đời này thật bất công.]
[Thanh niên báo thủ, cậu biến thái quãi ò, nhưng mà tôi lại rất thích mấy chuyện như vậy, hahahaha.]
[Này các anh em, từ giờ phút này không đăng nhập trò chơi nữa, cai nghiện từ giờ được roài (icon đầu chó).]
Nguyễn Vũ chơi đủ rồi lái xe đi vào vòng bo.
Nguyễn Vũ thuận lợi tiến vào vòng bo, nhìn thấy cây cỏ xanh um tươi tốt trên mặt đất thì trong lòng lập tức có kế hoạch mới.
Nguyễn Vũ mặc vào quần áo của báo thủ, sao đó gỡ vật phẩm của mình ra hết, chỉ còn chừa lại trong tay một cây súng trường.
Sau đó bò ra chỗ ở giữa vật phẩm và lùm cỏ chờ đợi người có duyên.
Chỉ mới bày quán ra trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà rất nhanh đã có người tới.
Nhìn hình tượng nhân vật thì chắc có lẽ là một cô gái.
Cô gái nhìn thấy vật phẩm cách đó không xa, vui vẻ đi lại nhặt.
Lần này nhặt mấy thứ không quan trọng vậy mà lại lập tức lấy mạng tặng đi luôn.
“Đùng đùng đùng đùng.”
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường AKM kết liễu người chơi Quả quả bơ.
“Aaaa, tôi chỉ mới nhặt có túi sơ cứu mà thôi, tại sao lại chết luôn rồi.” Giọng cô gái nghe qua rất trẻ.
[Hahahaha, vẫn đúng là báo thủ của tôi ha, chó vẫn là cậu chó nhất.]
[Cô gái: Ủa alo? Sao túi cấp cứu lại tấn công người chứ?]
[Cười chết tôi rồi, lần sau tôi cũng muốn như vậy.]
[Huhuhuhu, sợ quá đi à, nếu như là tôi thì thật sự bị dọa rồi đó được không hả?] ( truyện trên app tyt )
[Mỗi ngày một cái kỹ xảo nhỏ của báo thủ, không nghĩ tới đến núp lùm cũng không được (icon đầu chó)]
Nguyễn Vũ sau khi giết người thì đi lại loot đồ, trong bao đồ của cô gái đồ vật tạp nham lộn xộn rất nhiều, không có đủ bộ, Nguyễn Vũ liếc mắt hai cái đã từ bỏ việc loot luôn. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Nguyễn Vũ gom lại hết vật phẩm của mình rồi đổi chỗ dựng sạp lần nữa.
Lần này, Nguyễn Vũ đặt vật phẩm ở một chỗ vô cùng bắt mắt.
Sau khi đặt xong xuôi, cậu bò vào trong bụi cỏ, vật phẩm nằm ở chỗ cách cậu bảy tám mét.
Cậu vừa mới bò xuống không bao lâu đã có hai người thật thà, nhìn thấy vật phẩm liền bước tới.
Nguyễn Vũ bò ở góc độ này vô cùng thích hợp giết người, trong nháy mắt đã lên đạn bắn ra: “Đùng đùng đùng đùng.”
Lập tức đã kết liễu được một tên, tên còn lại lúc phát hiện có mai phục đã lập tức nằm sấp xuống.
Anh ta bò sát trên cỏ, ở trước chỗ báo thủ đang nấp, nhưng anh ta vốn dĩ lại không biết vị trí của Nguyễn Vũ.
Nguyễn Vũ nhìn thấy anh ta vụng về mà chậm chạp bò tới bò lui trước mặt mình.
Nhìn bộ dạng anh ta vô cùng cảnh giác lại không hề phát hiện được Nguyễn Vũ gần trong gang tấc.
Nguyễn Vũ liền cười rồi nhìn về phía màn hình: “Mọi người nói coi nên chơi với anh ta một chút hay là trực tiếp giết luôn đây?”
[Hahahahahaha, cứu tôi với, đáng sợ quá đi à.]
[Thanh niên báo thủ, cậu làm người đi, để người ta còn có chút cảm giác chơi game chứ.]
[Thể thao điện tử thật sự không cần tầm nhìn, hahahaha.]
[Sau này không được tin tưởng chỗ đất trống sẽ có vật phẩm, nếu như có thì đó nhất định là báo thủ đang đợi bạn.]
“Alo, người anh em, đã giáp mặt rồi mà anh còn đang tìm cái gì vậy?” Nguyễn Vũ bật mic, giọng cậu như đang nhịn cười.
Chỉ thấy người anh em này nhanh chóng chuyển động góc nhìn.
Trong cái khoảnh khắc đối mặt với Nguyễn Vũ kia, chỉ nghe được “Đùng đùng đùng đùng đùng.”
Máu màu xanh lá tràn ngập, anh ta trong nháy mắt đã biến thành hòm xác, khói trắng lượn lờ.
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường AKM kết liễu người chơi Kỷ tử pha trà.
Người anh em biến thành hòm xác ít nhiều cũng có chút tố chất trong người: “Đệt mẹ, cậu thật sự trâu bò, cũng rất chó, tôi cmn phục rồi.”
“Cũng cmn quá đáng vãi, con báo chết dẫm.”
“Cái em gái cậu, có ở bên ngoài cậu gặp tôi giao lưu một chút nhé.”
Nguyễn Vũ bị mắng cũng chẳng thay đổi sắc mặt: “Chậc, cảm ơn đã khen ngợi, bài tập cơ bản của báo thủ, bài tập cơ bản đấy nhé, trò chơi cấp cao thường thì cũng chỉ cần cái cách chơi đơn giản như này thôi.”
[Tôi là người mới, hiện tại cái game này kinh khủng tới vậy đó hả?]
[Cái này giúp cho tôi hiểu ra một chân lý, về sau ở ngoài chỗ đất trống nhìn thấy vật phẩm thì phải ném lựu đạn trước.]
[Cười chết tôi rồi, cách núp lùm mới sao, hahahaha.]