“Hiện tại Nguyễn Vũ đang dẫn trước một phiếu, Lôi Đông Hàm, cậu muốn bầu cho người nào?” Uông Tuyền quay sang nhìn anh ta, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Lôi Đông Hàm.

Lôi Đông Hàm trầm ngâm suy nghĩ một lát: “Tôi muốn đấu với Nguyễn Vũ một trận, sau đó mới đưa ra câu trả lời.”

Nguyễn Vũ: “.....”

“Điều kiện của cậu tạm thời không được chấp nhận, đi luyện tập trước đi, sau khi luyện tập xong chúng ta lại nói chuyện này tiếp.” Uông Tuyền trừng mắt nhìn Lôi Đông Hàm.

Theo như yêu cầu của Uông Tuyền, bốn người bọn họ trở thành một đội đăng ký tham gia đấu vòng loại, chỉ cần trong một buổi chiều có thể hạ đo ván các đội khác, tỷ lệ thắng lên tới 100%.

Nhưng cũng có vài trường hợp, các thành viên trong đội không hiểu ý nhau, mạnh ai nấy chơi, sẽ ảnh hưởng đến cả đội.

Thường thì khi đến trận chung kết những người trụ lại cuối cùng chỉ có Nguyễn Vũ và Tiêu Tiền, còn Tiểu Béo và Lôi Đông Hàm thì có tỷ lệ bị đối thủ hạ lên tới 30%.

“Tôi cũng nói lại cho cậu nhớ. Lôi Đông Hàm, đây không phải là bảng xếp hạng cá nhân mà là thi đấu cùng đồng đội của mình. Khi nãy cậu một mình xông lên trước, cậu đã hội ý với đồng đội của mình hay chưa?”

Lôi Đông Hàm bối rối gật đầu, không biết có để mấy lời nói đó vào đầu hay không, nói không chừng một chữ cũng nghe không lọt.

Uông Tuyền thở dài ngao ngán nói: “Đợi cậu bình tĩnh lại, tôi sẽ nói chuyện lại với cậu.”

Sau đó, Uông Tuyền quay sang nhìn Nguyễn Vũ nói: “Tiếp theo, Nguyễn Vũ biểu hiện của cậu rất tốt, nhưng cậu không cảm thấy rank của mình còn quá thấp hay sao? Khi đứng giữa ba người họ nhìn tổng thể có hơi gượng ép. Trong vòng một tuần tôi muốn cậu phải thăng hạng rank của mình.”

“Ò, tôi biết rồi, huấn luyện viên.” Nguyễn Vũ cười hề hề nói.

“Còn nữa, Nhậm Nguyên, sao cậu cứ kè kè đi theo Nguyễn Vũ vậy hả? Lôi Đông Hàm bị thương trước mặt cậu, vậy mà cậu lại không đến giúp cậu ta, bộ cậu ta không phải đồng đội của cậu à?” Uông Tuyền hai tay chống hông khí thế bừng bừng nói.

Tiểu Béo đỏ mặt, cúi đầu lí nhí: “Lần sau tôi sẽ để ý hơn, thưa huấn luyện viên.”

Cuối cùng Uông Tuyền nhìn sang Tiêu Tiền đang đứng một góc nói: “Tiêu Tiền hôm nay biểu hiện rất tốt, tâm lý ổn định. Nhưng sau buổi chiều tôi lại nhìn ra được cậu có vấn đề, trong trận đấu mà cậu cứ quay tới quay lui làm cái gì? Sao không tập trung vào một chỗ gì hết vậy hả? Hay cậu thiếu động lực? Ở hai trận đầu tiên của chung kết, chúng ta thắng là do đối thủ khinh địch, còn ở trận cuối nếu như Nguyễn Vũ không nhanh tay cứu cậu thì đừng có nghĩ đến hai chữ thắng lợi.”

Tiêu Tiền đẩy gọng kính, chỉ tay vào Nguyễn Vũ hùng hổ nói: “Điểm yếu của tôi, tôi là người rõ nhất vậy nên tôi nghĩ Nguyễn Vũ làm đội trưởng là thích hợp nhất.”

“Ờ, tôi cũng nghĩ Nguyễn Vũ thích hợp làm đội trưởng hơn cậu nhiều, còn ai muốn phản đối không?” Uông Tuyền đảo mắt nhìn mấy người còn lại.

Tất nhiên Nguyễn Vũ sẽ chỉ tay vào Tiêu Tiền, cậu thật sự không muốn làm đội trưởng đâu, mệt muốn chết. 

Nếu cậu làm đội trưởng đồng nghĩa với việc phải giám sát mấy người họ tập luyện, mỗi ngày luôn đó, còn phải lo rất nhiều thứ khác nữa, không muốn đâu.

Nhưng Tiêu Tiền thì khác, anh ta lớn nhất trong đám, trưởng thành hơn còn chín chắn hơn nữa.

Nhưng mà ngược lại với sự mong muốn của cậu, Uông Tuyền, Tiểu Béo, và Tiêu Tiền đều bầu cậu làm đội trưởng chỉ có Lôi Đông Hàm là đang phân vân không biết nên chọn ai. 

“Nè anh bình tĩnh lại chưa đó? Anh chọn ai?” Nguyễn Vũ huơ tay trước mặt Lôi Đông Hàm thu hút sự chú ý của anh ta. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Lôi Đông Hàm rốt cục cũng bình tĩnh lại nghiêm mặt hỏi: “Nguyễn Vũ cậu có muốn đấu tay đôi với tôi không?”

Nguyễn Vũ: “.....” 

Những người khác không nhịn được mà cười lớn.

“Được rồi đừng có trốn nữa, từ chối cũng vậy mà thôi. Vậy chốt nhé, từ giờ Nguyễn Vũ sẽ là đội trưởng của THE ONE. Mọi người vỗ tay chúc mừng cậu ấy nào.” Uông Tuyền vui vẻ vỗ tay.

“Được rồi, buổi chiều tập thế là đủ, đi ăn cơm đi. Tối nay bắt đầu huấn luyện vào tám giờ tối.” Uông Tuyền nhìn đồng hồ, bây giờ đã sáu giờ.

Nghe tới ăn cơm mọi người đều vui vẻ, nhanh chân chạy đi.

Nguyễn Vũ bất đắc dĩ phải chấp nhận sự thật mình bây giờ đã trở thành đội trưởng, chán nản đăng nhập vào Cao Thố. 

Đăng một tus: Vào tối mai lúc tám giờ sẽ mở livestream, cùng mọi người thảo luận làm sao để tui có thể thăng hạng trong vòng một tuần nhá. 

Ngay khi tus được đăng lên, chưa đầy mười phút, dân mạng lập tức ùn ùn kéo vào bình luận. 

[Báo anh, anh định mở livestream à? Sao không phải tối nay mà là tối mai vậy?]

[Báo em, xem tôi bắt cậu như thế nào.]

[Một tuần, ý cậu là ngày nào cậu cũng livestream sao? (icon cười khúc khích)] 

[Tôi cược một bịch que cay, cậu không thăng hạng được (icon đầu chó)]

[Tôi cược hai bịch.]

Sau khi đăng tus xong Nguyễn Vũ cũng không thèm để ý đến điện thoại nữa, mang theo tâm trạng vui vẻ đi dạo để tiêu cơm.

Lúc này điện thoại cậu rung lên, nhìn thì thấy là Long Tề gọi tới. 

Nguyễn Vũ bắt máy: “Alo?”

“Nguyễn Vũ, tôi gửi cho cậu cả đống tin nhắn như vậy, sao cậu không trả lời tôi? Có phải có người nào ăn hiếp cậu không?” Long Tề nói lớn vào điện thoại sắp đem cái màng nhĩ của Nguyễn Vũ đâm thủng luôn rồi.

Nguyễn Vũ hạ điện thoại xuống mở loa ngoài, sau đó mới mở khung chat lên: “Ủa có nhắn cho tui hả? Để xem lại đã.”

Sau khi mở khung chat lên Nguyễn Vũ nhìn thấy hơn mười cái tin nhắn được Long Tề gửi tới: “À buổi chiều tui có buổi huấn luyện nên để điện thoại ở chế độ im lặng, xin lỗi nha, lần sau mời anh đi ăn cơm coi như chuộc lỗi được không?” 

Long Tề được cậu dỗ dành cũng nhẹ giọng nói: “Vậy còn được, cảm giác khi vào câu lạc bộ thế nào?” 

“Bình thường.” Nguyễn Vũ nhẹ nhàng nói hai chữ để miêu tả.

Kiếp trước cậu cũng từng tham gia thi đấu, nên mấy chuyện này cũng không có gì mới mẻ, cậu còn cảm thấy mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.

“Chậc chậc, nghe cậu nói kìa, nhưng mà tôi tin cậu có thể giành được nhiều chức vô địch.” Long Tề cong nhẹ khóe môi nói. 

“Cám ơn anh.” 

Long Tề lại hỏi: “Nhưng đội của các cậu mới thành lập chưa bao lâu đã tham gia thi đấu, không phải hơi vội sao?” 

“Thi đấu gì? Bọn này đâu có tham gia đâu.” Nguyễn Vũ lúng túng nói. 

“Thì trận đấu diễn ra vào mùa xuân đấy, và cậu là đội trưởng.”

Nguyễn Vũ cau mày hỏi: “Có luôn hả?”

“Nguyễn Vũ cậu đang muốn lừa tôi à? Đừng vậy chứ, ở ngoài đời cậu còn muốn lừa tôi sao?” Long Tề căn bản không tin là Nguyễn Vũ không biết chuyện này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play