Thế là xong, chỉ mất vài phút.

Nguyễn Vũ đã giết 13 người tính từ lúc cậu đáp đất, sau ba phút tiếp theo vẫn chưa thấy ai xuất hiện.

Nguyễn Vũ đứng trong vòng bo cuối cùng của trận, nhìn bốn phía xung quanh mình, chỉ cần có người đánh chủ ý lên hòm thính thì giây tiếp theo cậu sẽ biến người đó thành hòm xác, và cuối cùng hòm thích không rơi vào tay của bất kỳ ai trong trận đấu, bao gồm cả Nguyễn Vũ.

Những người đang theo dõi trận đấu không khỏi tặc lưỡi: Con báo này lúc tức cũng không tha cho bản thân mình, tôi nói chứ hôm nay cho dù Ngọc hoàng đại đế có ở đây đi nữa cũng không lấy hòm thính đi được, mà ngược lại còn phải để lại hai cái bù vào mới có thể đi.

Trước khi lọt vào vòng chung kết, tỉ lệ K/D của Nguyễn Vũ cao nhất trong trận đấu, chỉ với tỉ lệ K/D của Nguyễn Vũ thôi cũng đã đủ để khiến cho thiếu niên gầy gò phải im lặng.

Nguyễn Vũ thuận lợi tiến vào trận chung kết, nhưng trang bị của cậu không được tốt lắm.

Tiểu béo lo lắng nhìn cậu, hầu hết những người đi được đến trận chung kết trên người ít nhất cũng trang bị một khẩu súng bắn tỉa, vậy mà tên báo thủ nhà bọn họ đến nửa cây cũng không có.

Nhưng sự thật đã chứng minh cho mọi người thấy, Nguyễn Vũ không cần đến một khẩu súng bắn tỉa, cậu chỉ một chai bom xăng và một quả lựu đạn, một khẩu súng lục là quá đủ.

Ở vòng chung kết, mọi người chỉ nghe thấy tiếng còi cùng với tiếng bước chân “thịch thịch thịch.”

Khi màn hình hiện lên “Chúc mừng bạn đã đạt Top 1.” Lúc này mọi người mới nhận ra mình vừa xem một trận đấu quyết liệt như thế nào.

Tiểu béo đột nhiên nhớ lại mỗi lần livestream của anh trai báo thủ, cậu ta để ý thấy báo thủ rất ít sử dụng súng bắn tỉa và cũng ít khi nào mọi người thấy báo thủ mang theo một cây bắn tỉa vào trận chung kết.

Lúc trước cậu ta có thể không hiểu được việc làm này của Nguyễn Vũ, nhưng bây giờ tiểu béo đã hiểu, là cậu ta chưa thể đạt đến trình độ của Nguyễn Vũ được.

Nhâm Nguyên ngưỡng mộ nhìn Nguyễn Vũ, đối với anh Vũ mà nói, game này còn lâu mới cần dùng đến súng bắn tỉa.

Nếu như một ngày thấy Nguyễn Vũ cầm theo một cây bắn tỉa, chỉ cần nhìn liền biết cậu đang chơi nghiêm túc.

Ít nhất thì ở hiện tại những người có thể khiến cho Nguyễn Vũ chơi nghiêm túc đếm trên đầu ngón tay.

Nguyễn Vũ buông chuột rời tay khỏi bàn phím, không để ý đến những cặp mắt đang mở to nhìn mình đầy kinh ngạc.

Cậu đứng dậy, lạnh lùng nhìn thiếu niên gầy gò: “Sao, kết quả này có khiến cậu hài lòng không?”

Thiếu niên gầy gò mím môi, nửa ngày cũng không nói nên lời.

Tiêu Tiền nâng tay chỉnh kính, ánh mắt khen ngợi nhìn Nguyễn Vũ vô cùng nóng bỏng.

Lôi Đông Hàm tinh thần chiến đấu phừng phực, nhìn chằm chằm vào người Nguyễn Vũ.

Bành Lực đi lên trước vỗ vai Nguyễn Vũ: “Nguyễn Vũ cậu đỉnh thật đấy. Ông chủ của chúng tôi đúng là có mắt nhìn người ha ha ha.”

Uông Tuyền bắt đầu hạ lệnh đuổi khách: “Được rồi tới đây thôi, xin lỗi nhưng cậu không được chọn, mời cậu trở về cho.”

Thiếu niên kia dần mất bình tĩnh, lời Uông Tuyền vừa dứt gã ta liền hùng hổ phá cửa đi ra.

Hai người còn lại lịch sự rời đi.

Đến bây giờ chỉ còn ba người ở lại là Tiêu Tiền, Lôi Đông Hàm và tiểu béo.

Tiểu béo đến trước mặt Nguyễn Vũ tự giới thiệu trước: “Anh Báo, tôi tên là Nhâm Nguyên, rất mong sau này có thể cùng anh kề vai sát cánh chiến đấu với nhau.”

Ánh mắt Nguyễn Vũ dịu đi, nắm tay Nhâm Nguyên vui vẻ nói: “Được, sau này chúng ta cùng nhau cố gắng.”

Uông Tuyền thật thích nhìn mấy cái khung cảnh hài hòa như thế này, nhưng mà…

Lôi Đông Hàm đi lên trước phừng phừng khí thế nhìn chằm chằm Nguyễn Vũ nói: “Cậu, dám đấu với tôi một ván không?”

Nguyễn Vũ khó hiểu, nhướn mày nói: “Tại sao?”

“Nhiều người nói rằng cậu là vua của khẩu Win 94. Tôi đã nghiên cứu rất lâu mấy trận đấu của cậu, cậu rất giỏi trong việc sử dụng nó, nhưng tôi chưa bao giờ thua dưới tay người cầm súng tỉa bao giờ. Tôi không nghĩ là mình sẽ thua cậu.” Lôi Đông Hàm nghiêm túc nhìn Nguyễn Vũ, trong ánh mắt của anh ta chứa đựng quyết tâm rất lớn.

Nguyễn Vũ cuối cùng cũng hiểu, anh chàng trước mặt mình có thù với mình vì cậu đã cướp đi danh hiệu vua súng tỉa của anh ta, bây giờ anh ta nhất quyết muốn lấy lại danh hiệu này.

Uông Tuyền thấy bầu không khí có hơi căng thẳng bèn đứng ra giảng hòa: “Thôi, bây giờ đã là người một nhà, mấy cái danh hiệu này cũng không cần thiết đâu.”

“Không, rất cần thiết.” Lôi Đông Hàm ngoan cố nói, đối với anh ta thì điều này vô cùng.

“Nói thật, trình độ bắn súng tỉa của tôi cũng bình thường thôi, danh hiệu Vua súng bắn tỉa vẫn thuộc về cậu, trong trận đấu tôi đã thấy được kĩ năng của cậu, rất tuyệt.” Nguyễn Vũ đảo mắt, khen ngợi vài câu, chủ yếu là do Nguyễn Vũ nghĩ bây giờ mọi người đều đã thành đồng đội của nhau rồi, việc phân thắng bại như này là không cần thiết, mà điều quan trọng đó là mọi người cùng nhau đoàn kết cùng nhau giành thắng lợi. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.

Lôi Đông Hàm căn bản là không nghe lọt mấy lời nói kia: “Không cần nhiều lời, việc ai lợi hại hơn ai còn chưa biết cũng không đến lượt cậu định đoạt.”

Bầu không khí ngày càng căng thẳng, mọi người ngượng ngùng nhìn nhau.

Uông Tuyền thấy không thể khuyên nổi nữa, nói thẳng vào vấn đề: “Vậy nếu cậu thua thì sao?”

Lôi Đông Hàm không cần nghĩ nhiều nhanh miệng nói: “Tôi sẽ không thua.”

Uông Tuyền: “......” Lát nữa mà thua lúc đó cậu còn tư cách để tham gia giải đấu chuyên nghiệp sao?

Bầu không khí lập tức giảm xuống, Uông Tuyền nháy mắt với Bành Lực ý bảo anh ta mau đổi chủ đề đi.

Bành Lực có chút bất lực, trong giới ai cũng biết Lôi Đông Hàm là người ngay thẳng nhưng cũng bướng bỉnh không kém, nếu anh ta muốn điều gì thì phải làm cho bằng được, không ai có thể cản.

Lúc này, Nguyễn Vũ vươn tay xoa xoa bụng nhỏ của mình, cau mày nhìn Lôi Đông Hàm, khuôn mắt trắng nõn, đôi mắt long lanh vô tội, khóe miệng khẽ cong lên nói: “Nhưng mà… tôi đói bụng rồi, bây giờ đã gần sáu giờ rồi, lúc đói tôi không biểu hiện tốt được. Anh sẽ lợi dụng điểm yếu này của tôi mà đánh úp tôi đó chớ.”

Lôi Đông Hàm để tóc ngắn, lúc nghiêm túc gương mặt đằng đằng sát khí, đối diện với hành động làm nũng của Nguyễn Vũ, anh ta có chút ngớ người không hiểu nói: “Cái này… không phải thế, vậy cậu cứ ăn no trước đi, lần sau chúng ta đấu với nhau cũng được.”

Nguyễn Vũ nghe vậy liền mỉm cười: “Cám ơn anh, anh thật tốt.”

Mọi việc được giải quyết xong xuôi, Bành Lực và Uông Tuyền bốn mắt nhìn nhau: Dễ dàng như vậy?

Bành Lực vui vẻ nói: “Để ăn mừng thành công của THE ONE, chúng ta cùng nhau ăn tối đi.”

“Anh bao?” Hai mắt Uông Tuyền sáng rực.

Bành Lực xua tay nói: “Tất nhiên.”

“Được, anh Bành đã có lòng chiêu đãi, chúng ta không cần khách sao, mọi người mau thu dọn đồ đạc chúng ta chuẩn bị xuất phát.” Uông Tuyền mặt đầy ý cười nói.

Nửa tiếng sau, sáu người bọn họ đến một nhà hàng thịt nướng, hình như vừa mới mở không lâu.

Bành Lực giới thiệu với mọi người: “Đây là nhà hàng do bạn tôi mở, chúng ta đến ủng hộ.”

“Ồ, ra là vậy.” Uông Tuyền hình như đã hiểu ra cái gì, quay sang nháy mắt với Nguyễn Vũ, nhưng cậu lại không hiểu nó có nghĩa gì.

Chỉ thấy Bành Lực đi đến quầy lễ tân: “Nhạc Doanh.”

Tại quầy, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi vừa nhìn thấy người đến Bành Lực đến liền mỉm cười: “Lão Bành, sao anh lại tới đây?”

Bành Lực nói với người phụ nữ: “Tất nhiên là tới ủng hộ cô rồi, giới thiệu với cô, đây là huấn luyện viên và các cầu thủ của đội chúng tôi.”

“Được rồi, tôi sẽ sắp cho anh một chỗ ngồi tốt. Có muốn uống gì không?” Người phụ nữ nhẹ nhàng vén mái tóc dài của mình lên.

Uông Tuyền vội vàng nói: “Có.”

Ăn thịt nướng mà không có bia uống thì làm sao mà được.

Trong nhà hàng có rất nhiều người, coi bộ việc làm ăn cũng không tệ, chỉ là có hơi ồn ào.

Mọi người chọn chỗ ngồi xuống, tiểu béo ngồi bên cạnh Nguyễn Vũ, Lôi Đông Hàm thì ngồi đối diện cậu.

Uông Tuyền gọi rất nhiều thịt, kêu thêm vài chai bia: “Hôm nay cho các cậu xả láng một bữa, ngày mai bắt đầu tập luyện.”

Nguyễn Vũ thấy Tiêu Tiền tháo kính ra, thuần thục khui nắp bia cho mọi người, nhìn anh ta trông giống một cựu chiến binh già đời đầy lão luyện, nhưng thật chất mọi thứ đều bị cặp kính kia che đậy.

Thịt ba chỉ nóng hôi hổi, Uông Tuyền gắp không ngừng, mà lão Bành vẫn chưa quay trở lại.

“Ừm… chúng ta không chờ quản lý Bành sao?” Tiểu béo yếu ớt hỏi.

Uông Tuyền nhét thịt vào miệng nói: “Không cần đợi, tôi quen anh ta nhiều năm vậy rồi, bây giờ á, anh ta đang vui đến quên trời quên đất kia kìa, muốn tìm cũng không thấy, chúng ta cứ ăn trước.”

Tiểu béo gật đầu: “Ò.”

Nguyễn Vũ nhìn người đối diện mình, thấy Lôi Đông Hàm đang nghiêm mặt nói: “Cậu ăn nhiều chút, lấy lại phong độ thật tốt, tôi vẫn còn muốn đánh với cậu một trận.”

Nguyễn Vũ: “....”

“Khụ khụ.” Tiêu Tiền đang uống bia nghe thấy câu này liền phun hết ra ngoài.

Tiểu béo rút khăn giấy bên cạnh đưa qua cho Tiêu Tiền, anh ta nhận lấy lau miệng, ngước lên nhìn Nguyễn Vũ lắc đầu nói: “Lôi Đông Hàm nổi tiếng cứng đầu cứng cổ, chỉ khi cậu đồng ý thì anh ta mới ngưng.” ( truyện đăng trên app T y T )

“Không phải là tôi muốn trốn, mà là tôi sợ đánh vỡ tâm hồn nhỏ bé của anh ta.” Nguyễn Vũ dùng rau diếp gói thịt lại bỏ vào miệng, nhỏ giọng nói.

Tiêu Tiền rót bia vào ly nói: “Nếu cậu chú ý một chút, sẽ không đem tâm hồn của anh ta đánh nát, không phải nửa tiếng trước cậu làm rất tốt đó thôi.”

Nguyễn Vũ nhất thời không nói gì, khóe môi cong lên hướng Lôi Đông Hàm hỏi: “Anh biết uống bia không?”

Lôi Đông Hàm tửu lượng không cao lắm, nhưng cái tính hơn thua trong người anh ta trỗi dậy, không cho phép bản thân mình gục, mạnh miệng nói: “Đương nhiên.”

Nguyễn Vũ được đà lấn tới nói: “Vậy bây giờ tôi với anh mỗi người ba chai, thi xem ai uống hết. Thế nào, anh dám chơi không?”

Lôi Đông Hàm bị Nguyễn Vũ khiêu khích, không chịu yếu thế hùng hồn nói: “Có gì mà không dám.”

Nói xong, Lôi Đông Hàm cầm chai bia bên cạnh mình lên uống cạn.

“Chậc chậc đúng là mạnh mẽ thật.” Tiêu Tiền ngồi bên cạnh nhận xét.

Ngược lại, Nguyễn Vũ từ từ ăn thịt nướng của mình, nhâm nhi bia lạnh.

Mười phút sau, “Rầm.”

Lôi Đông Hàm đặt mạnh chai bia xuống bàn, nấc lên một tiếng thật kêu, cả người nồng nặc mùi bia nói với Nguyễn Vũ: “Tôi uống xong rồi, tôi thắng, cậu thua.”

Nguyễn Vũ hợp tác gật đầu tán thưởng, còn giơ ngón cái lên: “Tôi thua, anh thật lợi hại, anh là nhất.”

Lôi Đông Hàm khịt mũi một cách ngạo mạn sau đó liền bất tỉnh nhân sự gục tại bàn nhậu.

Tiêu Tiền nhìn Nguyễn Vũ vẻ mặt đầy tán thưởng nhìn cậu: “Tôi thật sự phục cậu sát đất rồi.”

Lúc Bành Lực quay lại, anh ta thấy Lôi Đông Hàm đang nằm gục tại trên bàn.

“Xảy ra chuyện gì vậy?" Lão Bành không hiểu, sao chỉ mới 20 phút mà đã gục rồi yếu vậy á.

Tiểu béo chép miệng nói: "Anh ta uống hết ba chai thì gục."

Bành Lực há hốc miệng nói: "Cái gì, tửu lượng kém như vậy mới ba chai đã gục thành một đống rồi."

Bành Lực vừa đặt mông mình xuống ghế, chưa ngồi ấm thì chuông điện thoại vang lên, mở ra xem thì là Sở thiếu gọi đến.

Anh ta nhanh chóng bật dậy, đi tìm một nơi yên tĩnh rồi bắt máy.

"Alo, ông chủ." Bành Lực bắt máy nói, anh ta thường gọi Sở Úy là ông chủ khi ở bên ngoài.

Sở úy chậm rì rì nói: "Tôi nghe nói anh đã chọn được người rồi, bây giờ anh đang ở đâu?" 

Bành Lực không nghĩ Sở Úy lại đến câu lạc bộ muộn như vậy.

"Chuyện là hiện tại chúng tôi đang ở bên ngoài, ăn mừng thắng lợi đầu tiên của cả đội."

"Địa chỉ?"

Sau khi trở lại, Bành Lực lập tức nói với Uông Tuyền về việc vừa rồi và đề nghị việc đổi vị trí, mà là đổi lên phòng VIP.

Cả đám người Uông Tuyền đang ăn uống vui vẻ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bành Lực lay người Lôi Đông Hàm: "Tỉnh, mau tỉnh, cái này còn tỉnh dậy được không vậy?" 

Nguyễn Vũ sờ sờ mũi nói: "Chắc là không đâu."

"Làm sao vậy?" Uông Tuyền khó hiểu nhìn Bành Lực.

Bành Lực vội vàng giải thích: "Ông chủ muốn đến đây, tôi đã đưa địa chỉ rồi, nói không chừng bây giờ đang trên đường tới đây, nhưng mà… gương mặt của ông chủ nếu xuất hiện ở ngoài có hơi… quá mức thu hút người khác, không tiện." 

"Ah… đúng mau mau dọn dẹp nhanh lên." Uông Tuyền nhanh chóng buông đũa xuống.

"Ông chủ là người như thế nào? Sao không thể lộ mặt được?" Tiểu béo và Tiêu Tiền ngơ ngác nhìn nhau.

Nguyễn Vũ nhẹ nhàng nói: "W." 

Lúc này, mắt của hai người mở to trừng nhau biểu tình vô cùng kinh ngạc, cái người mà Nguyễn Vũ vừa nói không phải người mà bọn họ đang nghĩ đến đấy chứ.

"Hai người chưa gặp?" Nguyễn Vũ có hơi bối rối, không phải Sở Úy nói những ứng cứ viên hôm nay anh ta đã từng gặp mặt qua hết rồi sao???

"Không có." Hai người đồng thanh đáp nhưng mà biểu tình có chút khác nhau.

Nguyễn Vũ cuối cùng cũng thông suốt, Sở Úy nói đã từng gặp mặt qua bọn họ, thật ra là mới đọc hồ sơ về mấy người này mà thôi cái gì mà gặp mặt rồi chứ, lừa đảo.

Bành Lực quay qua nói: "Chúng ta đến phòng khác chờ, sau đó lại nói tiếp." 

"Không kịp rồi." Uông Tuyền nhìn ra cửa nói.

Chỉ thấy Sở Úy hôm nay không mặc vest mà một thân thoải mái nguyên cây đen từ trên xuống, tóc lòa xòa xả xuống, khẩu trang che mặt chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp tựa ngọc thanh ngâm trong nước, bên cạnh còn có trợ lý Lưu Nghi.

 Tác giả có lời muốn nói:

Lão Bành: Thường ngày ông chủ đều đi giày da mặc vest, hôm nay là cố tình thay quần áo rồi mới tới hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play