Thì ra là cậu ấy!
Sở Úy đứng sững tại chỗ, ánh mắt chăm chăm nhìn chàng thiếu niên xinh đẹp trẻ tuổi trên màn hình.
Hai hàng lông mày của Nguyễn Vũ giãn ra, cậu chỉ mới nói giỡn mà mọi người trong livestream đã bắt đầu chửi bới loạn lên.
[Vãi, anh hùng núp thật đấy.]
[Mọi người ơi, suýt nữa thì tôi đã tin là thật rồi, hu hu.]
[Báo thủ, hãy hứa với tôi, tử tế làm người được không?]
[Tôi đã nói là cậu ta không có ý tốt rồi mừ chẳng ai chịu tin, hiu hiu.]
[Ui cậu xấu tính thế, nhưng tôi thích!]
“Ha ha ha, cậu ta thật thú vị!” Tam Bạch vui vẻ cười lớn.
Người phụ nữ cuối cùng cũng phản ứng lại: “Tiểu Úy.”
Bà mẹ rất muốn hỏi tại sao Sở Úy đột nhiên lại bước vào, trong khi trước kia anh chưa từng như thế.
Nhưng đây cũng là chuyện đáng mừng, chỉ cần ba đứa con của bà và anh xây dựng được một mối quan hệ tốt, vậy thì cả đời không cần phải lo lắng nữa.
Hình như Sở Úy không nghe thấy lời người phụ nữ nói, anh chỉ chăm chăm nhìn màn hình. Ngón tay của Nguyễn Vũ nhanh nhẹn lướt trên bàn phím, nét mặt vô cùng thoải mái, làn da dưới ánh đèn càng thêm trắng như tuyết, sống mũi thẳng tắp thanh thoát.
Qua một hồi lâu.
Đôi mắt đen láy hơi xếch của Sở Úy trông càng tối hơn, khóe miệng cong lên: “Cậu ấy hay livestream trên nền tảng nào?”
“Anh trai báo thủ hay livestream trên nền tảng Cao Thố.” Nhị Bạch nhẹ nhàng trả lời, nhưng sau đó cả ba cảm thấy có gì đó không đúng, cùng nhau quay đầu lại.
Họ thấy Sở Úy đang đứng xem livestream.
Sở Úy bình tĩnh hỏi: “Mỗi ngày vào lúc nào thì cậu ta sẽ livestream?”
“Hả? Anh trai báo thủ sao? Thường thì buổi tối mới livestream, nhưng không có thời gian cố định đâu.”
Đại Bạch gãi đầu, không hiểu Sở Úy hỏi để làm gì.
Sở Úy lập tức hỏi thêm một câu: “Tại sao mọi người lại gọi cậu ấy là anh trai báo thủ?”
“Tại vì ID của cậu ấy là báo thủ mạnh nhất, nên mọi người đều gọi như vậy.” Tam Bạch trả lời.
Sở Úy đã hỏi được điều anh muốn, bỗng thấy mọi người nhìn anh chằm chằm: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
Tam Bạch dũng cảm nhất, trực tiếp hỏi: “Anh họ, anh chưa đi à?”
Sở Úy nhân cơ hội tìm một cái ghế rồi ngồi xuống: “Cũng chưa vội lắm, xem xong rồi đi.”
Ba anh em lẫn người phụ nữ đều kinh ngạc: “Ý của anh là, là…” Mọi người nhìn nhau, không hiểu tại sao người luôn thờ ơ với mọi thứ như Sở Úy lại ung dung thoải mái như vậy.
Nguyễn Vũ nhanh chóng kết thúc trò chơi, màn hình dừng lại ở giao diện “đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà.”
Nguyễn Vũ cầm bình nước tu liền tù tì mấy hơi, sau đó đưa tay vén tóc mái, để lộ vầng trán đầy đặn, con ngươi màu hổ phách đẹp đẽ sáng lấp lánh khiến lòng người rung động.
[Ôi ôi, đẹp trai quá thể đáng.]
[Tôi nói nghe này, trông cậu đẹp trai sáng ngời thế kia, tại sao lại cứ muốn làm báo thủ thế.]
[Anh trai báo thủ mau giết tôi đi!]
[Streamer, ván tiếp theo chơi cái gì đây?]
[Để tôi lên trước, tỏ lòng thành kính gọi một tiếng chồng ơiiiiiii!]
Lúc sau, Nguyễn Vũ lại đổi bản đồ, tính toán đêm nay mỗi ván đều chơi thử một bản đồ, chứng minh trò chơi sẽ không thể thành công nếu không có cậu.
Người phụ nữ đã bổ trái cây, nhẹ nhàng bước vào phòng chơi điện tử: “Nào, Tiểu Úy ăn trái cây đi.”
Sở Úy vẫn dán mắt lên người Nguyễn Vũ, vươn tay điềm nhiên đón lấy: “Cám ơn dì, cũng đã khuya rồi, dì mau đi ngủ sớm đi.”
“Không sao, dì không buồn ngủ lắm. Đêm nay cháu có muốn ngủ lại đây không, dì thấy cũng muộn lắm rồi.” Người phụ nữ nở nụ cười, đã nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ phòng khách.
Sở Úy từ chối: “Không phiền mọi người đâu ạ, tài xế sắp tới đón cháu rồi.”
Người phụ nữ cũng hiểu chuyện nên nhanh chóng lùi ra ngoài. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.
Tam Bạch gãi đầu, quay lại nhìn Sở Úy với ánh mắt chờ mong: “Anh họ, có phải anh cũng thích xem livestream của cậu ấy không?”
Con ngươi đen láy của Sở Úy phản chiếu hình ảnh chàng trai trẻ phóng túng trên màn hình, không nói gì cả.
Tam Bạch cũng không làm phiền thêm nữa, trước giờ Sở Úy luôn lạnh lùng như vậy.
Mười một giờ tối, đồng hồ báo thức của Nguyễn Vũ vang lên: “Livestream hôm nay đến đây là kết thúc, hẹn tối mai gặp lại!”
Nguyễn Vũ dụi mắt, tắt livestream.
Sở Úy thu lại ánh mắt, chậm rãi đứng dậy, trước khi rời đi còn nhìn ba anh em: “Mặc dù ba em không thông minh lắm, có lúc ngốc nghếch không tả nổi, nhưng lại có mắt nhìn người rất không tồi đấy!”
Đại Bạch, Nhị Bạch, Tam Bạch: “...” Đây là đang mắng hay đang khen bọn họ vậy?
Dưới màn đêm mờ ảo, những vì sao điểm xuyết lấp lánh, mái tóc đen của Sở Úy như tỏa sáng dưới ánh trăng, ngón tay anh lướt trên điện thoại, tải ứng dụng Cao Thố, tìm kiếm ID của Nguyễn Vũ, sau đó nhấn nút follow.
Dưới ánh trăng sáng, người con trai cao ngạo híp mắt, không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Sau buổi livestream, Nguyễn Vũ thấy hơi đói bụng nên úp tô mì cùng với một quả trứng, ăn xong cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Thực ra, cậu là kiểu người rất dễ hài lòng với mọi thứ.
Một tiếng “ting” từ điện thoại vang lên, Nguyễn Vũ cầm lên nhìn, hóa ra là Long Tề nhắn tin cho cậu.
[Em trai báo thủ, tôi livestream xong rồi, cậu đã ngủ chưa?]
Nguyễn Vũ gõ nhẹ vào màn hình, trả lời: [Tui chưa, có việc gì?]
[Không có việc gì thì không được tìm cậu hả?]
[Không, tui còn tưởng anh có chuyện gì.]
[Cậu đang ở thành phố S đúng không? Bình thường ban ngày không có việc gì làm, thì có muốn ra ngoài chơi không?] Long Tề gửi lời mời.
[Tui ở thành phố S, thế nào cũng được.] Nguyễn Vũ cũng không phải là người thích chơi một mình, nên cậu không từ chối lời mời của Long Tề.
Rất nhanh Long Tề đã nhắn lại: [Vậy thì chúng ta sẽ có một cuộc gặp mặt trực tiếp vào ngày mai, ha ha.]
Khóe miệng Nguyễn Vũ giật nhẹ, mặc dù hai người ngồi cách nhau một cái màn hình, nhưng dáng vẻ của đối phương như thế nào thì đã đều biết, còn gặp mặt trực tiếp làm gì nữa chứ.
Nhưng Nguyễn Vũ vẫn sẵn sàng đồng ý: [Được thôi, trưa mai tui mời anh ăn cơm.]
Điện thoại di động liên tục phát ra tiếng “ting ting”.
[Ồ, cậu mời tôi sao?]
[Thật ngại quá.]
[Hay cứ để tôi mời cậu đi.]
Long Tề nằm trên sô pha, cảm thấy hơi ngại ngùng, bởi vì anh ta là con nhà giàu, trước kia ra ngoài ăn cơm đều đứng ra trả tiền.
[Anh muốn ăn ở đâu?] Nguyễn Vũ không quen nơi này nên hỏi ý kiến Long Tề.
Long Tề lập tức trả lời: [Đi đâu cũng được, em trai báo thủ cứ tự sắp xếp đi ha.]
Mấy ngày tới đây, Nguyễn Vũ chỉ biết mỗi khách sạn Thiên Duyệt, trông có vẻ khá cao cấp: [Vậy hẹn mười một giờ trưa mai ở khách sạn Thiên Duyệt nhé.]
[Em trai báo thủ, cậu muốn mời tôi đến khách sạn Thiên Duyệt sao?]
[Cậu có biết khách sạn này khá đắt đỏ không?]
Nguyễn Vũ: [Mời một bữa ăn thì tui vẫn có thể chi trả được, hơn nữa chất lượng đồ ăn ở đó cũng khá ổn, chắc anh sẽ thích đấy.]
[Vậy thì nghe theo cậu đi.]
Sau khi cả hai thống nhất địa điểm gặp mặt xong thì chúc ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Nguyễn Vũ bắt xe đi thẳng đến khách sạn Thiên Duyệt. Khi cậu đến nơi mới là mười một giờ mười phút.
Vì Nguyễn Vũ muốn mời Long Tề ăn cơm nên đến sớm hơn một chút để chuẩn bị trước.
Nhân viên lễ tân khách sạn vừa nhìn thấy Nguyễn Vũ, đã nhớ tới lời quản lý đặc biệt dặn dò phải giám sát cậu.
Nhân viên lễ tân nhìn rất rõ, mặc dù cô ấy không biết tại sao quản lý lại muốn theo dõi cậu, nhưng phản ứng đầu tiên của cô ấy vẫn là đi báo cáo với cấp trên.
Sau khi Nguyễn Vũ ngồi vào chỗ bàn đặt, cậu đã gửi tin nhắn báo số ghế cho Long Tề.
Không lâu sau, có người đẩy ghế ra, Nguyễn Vũ còn tưởng là Long Tề đến.
Nhưng đó lại là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, tóc vuốt gọn gàng.
“Xin chào, làm phiền một chút, khách sạn của chúng tôi đang triển khai một sự kiện mới, một khách hàng sẽ được chọn ngẫu nhiên để tặng miễn phí món ăn mới của khách sạn. Thật may mắn làm sao, người được chọn chính là ngài.” Quản lý khách sạn tươi cười nói.
Nguyễn Vũ ngây người ra, tự hỏi bản thân may mắn đến vậy sao?