Lăng Nhạc An là một người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, ngoại hình xuất chúng, gia cảnh ưu việt, cuộc sống thuận buồm xuôi gió... Những điều này đã nuôi dưỡng sự tự tin và kiêu ngạo của anh trong mười tám năm đầu đời, rồi sau năm mười tám tuổi, số phận đã vùi dập tất cả.
Tỉnh Dĩ và anh cùng đánh vần một chữ "Lăng Nhạc An" mới, mặc dù cô đã hôn anh hết lần này đến lần khác, nói với anh "Em yêu anh" rất nhiều lần, Lăng Nhạc An vẫn không có đủ cảm giác an toàn từ mối quan hệ này.
Anh thích trên người Tỉnh Dĩ có mùi hương của riêng mình, nhưng thật đáng tiếc, loại liên hệ nhạt nhẽo và bí mật này luôn biến mất sau một ngày hoạt động của Tỉnh Dĩ. Cho nên Lăng Nhạc An chỉ có thể ngửi thấy nó mỗi tối trước khi đi ngủ, hôn lên môi cô, để trên người cô lây nhiễm mùi hương của chính mình, sau đó cọ cọ cần cổ mềm mại và thái dương của cô, hỏi cô người cô yêu nhất có phải là anh hay không, hỏi cô tình yêu của cô dành cho anh có còn như trước nữa hay không.
Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Lăng Nhạc An luôn mang theo dục vọng chiếm hữu, giống như một lữ khách ba ngày không uống nước. Lúc giọng nói của anh khàn khàn, dường như anh vô cùng khát khao, tình yêu không nguôi đã đốt cháy linh hồn anh, anh chỉ có thể hôn lên mắt cô hết lần này đến lần khác để giải tỏa cơn khát.
Những từ ngữ được thốt ra từ miệng Tỉnh Dĩ, thứ Lăng Nhạc An muốn nghe nhất không phải là "Ông xã" cũng không phải là "Anh yêu", anh chỉ muốn nghe "Em yêu anh". Cho nên, anh luôn hỏi cô nhiều lần: "A Dĩ…A Dĩ, em có yêu anh không...?"
Mặc kệ anh hỏi cô bao nhiêu lần, Tỉnh Dĩ vẫn luôn không chê phiền mà nói với anh:
"Em yêu anh."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT