Ở bên kia, Khâu Cự và Tỉnh Dĩ đưa mắt nhìn nhau, không biết phải bình luận thế nào về bản nhạc phác thảo đầu tiên của Từ Lương Khoa, không thể phủ nhận tài năng sáng tác của anh ấy, nhưng...
Tỉnh Dĩ thở dài nói: "Bảo Tiểu Khoa sớm luyện chữ đi."
Khâu Cự ôm cây đàn gật đầu một cách đau khổ. Anh đàn hai đoạn nhạc phải phân biệt thật rõ mới hiểu được nốt nhạc mà Tiểu Khoa viết trên đó rốt cuộc là gì.
Lăng Nhạc An đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tỉnh Dĩ. Mùi nước hoa phảng phất trên người anh truyền đến, mang theo cảm giác như vui vẻ, tươi mới, đôi tay cầm bản nhạc của Tỉnh Dĩ chợt dừng lại.
Ba người cùng nhau ngồi trên mép bồn hoa hình tròn. Cảnh đêm mờ mịt, xa xa là ánh đèn lộng lẫy và đài phun nước nho nhỏ trong công viên. Những đôi tình nhân và trẻ con đi tới đi lui, tiếng nói cười rộn rã, mọi thứ đều quá xa vời với họ.
Chỉ mới ngồi cạnh nhau, Tỉnh Dĩ đã cảm thấy bầu không khí này quá mơ hồ, tim cô đập loạn vài nhịp, cũng may giấu kín được trong bóng đêm, rung động và sự yêu thích đều có thể biến mất không thấy dấu vết.
Từ Lương Khoa bước vài bước và đi đến chỗ họ, anh ấy ngồi xuống bên cạnh Khâu Cự. Khâu Cự nhích sang phía Tỉnh Dĩ một chút để nhường chỗ cho anh ấy. Tỉnh Dĩ cũng nhích sang một chút. Thế là cô và Lăng Nhạc An gần như chân chạm chân, kề sát gần nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT