Ngày hôm sau, Tỉnh Dĩ đi cùng bà Tỉnh đến bệnh viện trên thị trấn, nhưng mà làm phẫu thuật trong bệnh viện cần phải đặt lịch hẹn trước. Sau khi trò chuyện với bác sĩ, hai người tiện đường đi chợ, Tỉnh Dĩ giúp bà Tỉnh xách đồ ăn về nhà, chuẩn bị làm cơm trưa.
Hôm nay Tỉnh Dĩ hôm nay không buộc tóc, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo phông rồi ra ngoài. Có điều dáng cô cao, bất kể mặc gì nhưng cô ấy cao, bất kể cô ấy mặc gì ra đường đều giống như giá quần áo di động, dọc đường đi vài cô gái nhỏ cũng quay đầu lại nhìn cô.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Tỉnh Dĩ giúp bà Tỉnh xách thức ăn về nhà xong lập tức lại muốn ra ngoài, bà Tỉnh hỏi cô muốn đi đâu chơi, Tỉnh Dĩ vừa xách giày vừa trả lời nói đi tìm Tiểu Khoa.
Lúc cô đóng cửa lại, bà Tỉnh còn dặn dò nói cô nhớ về nhà ăn cơm, dẫn bạn bè về nói với cô nhớ về nhà ăn tối, dẫn bạn bè về cũng được.
Tỉnh Dĩ từ dưới lầu hét lớn: "Con - biết - rồi."
Tỉnh Dĩ lấy xe đạp, đón gió lao vun vút về hướng kho hàng hỏng bên bờ sông.
Trước kia nhà kho đổ nát này từng thuộc về một nhà máy nhỏ, sau này nhà máy đóng cửa, dời khỏi thị trấn Sơn Nam, chỉ còn lại nhà kho này, từ đó nhà kho này trở thành căn cứ bí mật của bọn trẻ, không biết đã trải qua bao nhiêu lớp trẻ, đến bây giờ còn có vài đứa nhóc bảy tám tuổi sau khi tan học sẽ đến đây thám hiểm.
Nhưng một tuần gần đây, mấy đứa nhóc muốn đến đây chơi đều bị Từ Lương Khoa dùng kẹo mút đuổi đi, tuần này mỗi ngày bọn họ đều ở đây tập hát.
Ban nhạc Sơn Nam là tên của họ trên nền tảng Internet, một tuần trước mới bất đắc dĩ được thành lập, nói là một ban nhạc, nhưng thực tế họ chỉ có bốn người, Tỉnh Dĩ là nhóm trưởng của ban nhạc, Từ Lương Khoa là tay chơi guitar, Diêm Tư Niên phụ trách trống, Khâu Cự là tay bass.
Tỉnh Dĩ và Từ Lương Khoa đã biết nhau từ nhỏ, mà lần đầu tiên họ gặp Diêm Tư Niên và Khâu Cự là vào kỳ nghỉ hè cuối cấp ba.
Khâu Cự bằng tuổi bọn họ, sau này học cùng trường cao trung cùng lớp. Cậu ta là từ thành phố lớn chuyển đến đây, da trắng như tuyết, lần đầu tiên gặp Từ Lương Khoa còn tưởng rằng cậu ta là con gái, Diêm Tư Niên hơn họ bảy tám tuổi, là một lập trình viên đầu tóc chưa hói.
Diêm Tư Niên đổi công việc rất nhanh, hận không thể nhảy việc bốn lần một năm, mỗi lần đổi công ty là lại đổi một chỗ ở, mãi cho đến lúc đến thông Sơn Nam, theo lời anh ta nói thì là: thôn Sơn Nam thực sự là một nơi tốt để về hưu.
Còn chưa đến ba mươi tuổi mà đã bắt đầu lo lắng về chuyện nghỉ hưu, xem như chuyện hằng ngày của lập trình viên.
Khâu Cự là một con vịt cạn, khi bốn người họ gặp nhau lần đầu tiên, cậu ta đang đạp đạp trong nước, giọng Khâu Cự vậy mà lại rất tốt, tiếng hét “Cứu mạng” trong phạm vi tám trăm dặm còn có thể nghe thấy.
Diêm Tư Niên nghe thấy có người kêu cứu, lập tức không suy nghĩ mà lao xuống sông.
Mùa hè ở thị trấn Sơn Nam rất nóng, trong không khí còn có một luồng sóng nhiệt bốc hơi lên, nhưng nước dưới sông sâu một mét lại lạnh, Diêm Tư Niên vốn nghĩ rằng mình biết bơi, cứu một đứa trẻ không thành vấn đề, nhưng vừa nhảy xuống đã bị nước sông kích thích cho rút gân.
Lúc Tỉnh Dĩ và Từ Lương Khoa chạy đến hiện trường, thì nhìn thấy một người lớn và một đứa trẻ dưới sông, người lớn kia sắc mặt dữ tợn, hét lên: “Mau… Tôi không xong rồi, nhanh lên… giúp tôi với ! ! !"
Khiến cho Khâu Cự bên cạnh cũng sợ tới mức không biết kêu cứu nữa .
Tỉnh Dĩ cùng Từ Lương Khoa xuống vớt hai người lên, khi đó Tỉnh Dĩ vẫn còn để tóc ngắn, không dài hơn Từ Lương Khoa bao nhiêu.
Lúc Từ Lương Khoa biết Khâu Cự là con trai giật mình, lúc Khâu Cự biết Tỉnh Dĩ là con gái cũng giật mình.
Tỉnh Dĩ đỗ xe đạp trước cửa nhà kho, người ở thị trấn Sơn Nam chất phác thật thà, hơn mười năm nay chưa từng xảy ra trộm cắp nên Tỉnh Dĩ cũng không khóa xe, chỉ mở cửa kho đi vào.
Quả nhiên đám người Từ Lương Khoa cũng ở đó, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, ba người nhìn ra ngoài thì thấy Tỉnh Dĩ đã trở lại, Từ Lương Khoa đi tới ôm cô một cái thật chặt, Khâu Cự giúp đỡ đem đến một cái ghế dựa, Diêm Tư Niên lên tiếng chào đón cô: "A Dĩ đã trở lại, nào nào nào, mau ngồi xuống."
Tỉnh Dĩ cười cười với bọn họ, cũng ngồi vào bàn, trên bàn bày ra một đống bản nhạc lộn xộn, lời bài hát viết tay bên này một đoạn, bên kia một đoạn.
Tỉnh Dĩ cầm bản nhạc lên nhìn: "Viết bài hát mới? Anh Diêm viết?"
Khâu Cự hào hứng nói: "Đúng vậy! Anh Diêm vừa viết xong vào ngày hôm qua."
"Cậu có muốn nghe thử không?" Từ Lương Khoa lấy điện thoại di động ra, mở phần luyện tập hôm qua của bọn họ lên cho cô nghe.
Sau khi nghe xong, Tỉnh Dĩ mở to hai mắt, cô nói: "Hay quá!"
Từ Lương Khoa mỉm cười cầm lấy chiếc đàn guitar lên, nhẹ nhàng gẩy dây đàn, giai điệu của bài hát vang lên. Nhìn hành động của anh, Khâu Cự và Diêm Tư Niên cùng đi tới chỗ nhạc cụ của mình.
m thanh dần hòa quyện với nhau, Tỉnh Dĩ cầm lời bài hát, nương theo tiếng nhạc mà cất tiếng ca.
"Khi tôi nghe thấy tiếng gió xào xạc vào lòng đất
Có một hạt giống lặng lẽ nảy mầm
Đàn trâu nối đuôi đi giữa vùng đất trống
Tiếng kèn lần đầu được cất lên
Trên mặt lá bỗng nhiên đón mưa xuống
Mưa rơi từng giọt tí tách
Con chim cô độc kêu giữa trời
Tôi hát những bài hát ca ngợi mùa hè
Nhận thấy thời gian trôi qua nhanh chóng
Quả chín trên cành cây
Vạn vật trên thế gian phồn hoa đầy vội vàng
Và tôi đã đi qua bao năm tháng để ngắm nhìn bao cảnh vật
Có một chiếc lá nói rằng nó không muốn ở trên cành
Rồi rời khỏi ngọn cây bay đi tự do
Cho tôi mượn mùa thu
Tiếc thay lại là mùa đông."
Cô hát xong, bốn người đều cảm thấy rất hài lòng, Diêm Tư Niên hối hận vô đùi một cái, nói: "Trời ạ, lần vừa rồi chúng ta phối hợp tốt đến vậy, đáng lẽ phải quay lại mới đúng."
Khâu Cự vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng phấn khích: "Không sao hết, chúng ta làm lại một lần nữa là được, A Dĩ, thử một bài nữa xem."
Từ Lương Khoa lại buông cây đàn guitar xuống, anh cầm một điếu thuốc lên, vuốt ve vài cái không có mục đích, hơi do dự hỏi Tỉnh Dĩ: "Tiền phẫu thuật của bà Tỉnh đã có rồi, vậy chúng ta có cần làm ban nhạc tiếp không?"
"Làm chứ, tất nhiên là làm rồi, đã lên thuyền đi ra biển thì sao có thể xuống thuyền trở lại bờ được nữa." Tỉnh Dĩ cười trả lời Từ Lương Khoa, cô cúi người nhẹ nhàng lấy đi điếu thuốc trên tay anh, "Không phải nói là bỏ hút thuốc rồi sao?"
Từ Lương Khoa từ lúc học cấp hai đã không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời, thành tích thi đại học cũng không được tốt lắm, nhưng bù lại anh khá may mắn, cho nên vẫn có thể đăng ký vào Học viện điện ảnh, chọn chuyên ngành thấp điểm nhất.
Một thanh niên mười tám tuổi thì lấy đâu ra nhiều nỗi đau buồn để hút thuốc lắm như vậy? Tỉnh Dĩ tiện tay ném gói thuốc lá lên bàn.
Từ Lương Khoa bất đắc dĩ, không biết lấy từ đâu ra một túi kẹo mút, tự chọn một cái vị cam để ăn thay vì hút thuốc lá, anh vừa dùng răng nanh sắc bén để cắn nát kẹo mút, vừa nói với Tỉnh Dĩ: "Mấy video chúng ta quay đều đã tải lên hết rồi, bây giờ không còn video nào dự trữ cả, hôm nay cậu rảnh không? Chúng ta quay thêm mấy bài đi?"
Tĩnh Dĩ cũng chọn tới chọn lui trong túi kẹo mút, cuối cùng lấy ra một cây vị nho, đáp: "Được chứ, với lại anh Diêm và A Cự trưa nay về nhà em ăn cơm đi, hôm nay bà em làm rất nhiều món."
Diêm Tư Niên vui vẻ đồng ý, Từ Lương Khoa không thể tin nổi mà tiến lại gần, mái tóc vàng xoăn bị ánh sáng chiếu vào như thể đang phát sáng, anh ta hỏi: "Hả? Bà không gọi tớ sao?"
Hai người cùng hiểu rằng đó chỉ là lời nói đùa, nên mới có thể nói ra những câu như vậy mà không e dè gì.
Từ Lương Khoa và Tỉnh Dĩ cũng lớn lên dưới mí mắt bà Tỉnh, từ nhỏ đến lớn không biết đã cãi cọ nhau bao nhiêu lần, nếu không phải hai người dần dần trưởng thành, nam nữ giới tính khác nhau, trong phòng Tỉnh Dĩ còn có thể kê thêm cho Từ Lương Khoa một cái giường.
Tỉnh Dĩ đập mạnh một cú vào vai anh ta, "Nói thử xem, không mời thì cậu đi hay không đi?"
Từ Lương Khoa nghe xong câu hỏi này, hài lòng đi qua bên Khâu Cự để thương lượng về kịch bản quay video mới. Dưới sự cổ vũ của Từ Lương Khoa, Khâu Cự bắt đầu nuôi tóc dài, nhưng tóc của anh ta vẫn chưa thể dài như Từ Lương Khoa, cùng lắm cũng chỉ mới buộc được một chỏm nhỏ trên đỉnh đầu mà thôi, bây giờ trông anh ta càng ngày càng ra dáng một thiếu nữ yểu điệu, đi ra ngoài chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều người nhận nhầm anh ta là còn gái.
Từ Lương Khoa bắt đầu nuôi tóc dài từ lúc còn học lớp 12, mái tóc cộng thêm khuôn mặt điển trai đã khiến ngoại hình của anh càng thêm nổi bật, đặc biệt hơn khi ở trong lớp mà con trai đều cắt tóc ngắn.
Phong cách nổi loạn này khiến không ít bạn cùng lớp cảm thấy anh thực sự có cá tính, hoàn toàn khác với một nhóm "tầm thường ngớ ngẩn" xung quanh.
Từ Lương Khoa nhanh chóng trở thành tiêu điểm trong mắt học sinh toàn trường trung học, từ lớp 10 đến lớp 12 đều có người đến gửi thư tình cho anh với xác suất trung bình một tuần một bức thư, giáo viên chủ nhiệm mỗi ngày đều tìm anh nói chuyện, hiệu trưởng cũng phải đích thân đi tìm anh nhiều lần, nhưng cũng không dám sử dụng biện pháp quá cứng rắn, bởi vì không có cách nào cầm kéo cắt tóc cậu đi như hồi lớp 11 được. Năm lớp 12 học tập căng thẳng, nếu cứ cưỡng chế rất dễ khiến cho tâm lý của học sinh nảy sinh những chiều hướng xấu.
Thị trấn Sơn Nam là một thị trấn nhỏ ít người, những đứa trẻ cùng tuổi với Tỉnh Dĩ không nhiều, hơn nữa các nhà lại ở cách xa nhau, đôi khi muốn chơi bóng rổ cũng không đủ người, Tỉnh Dĩ do có lợi thế về chiều cao cho nên thường xuyên bị kéo vào cho đủ người.
Diêm Tư Niên dẫu sao cũng lớn hơn bọn họ một chút, suy nghĩ cũng già người hơn, lo lắng tới nhiều vấn đề hơn, anh hỏi Tỉnh Dĩ: "Chuyện đó như thế nào rồi, nhà họ Lăng không làm khó gì em chứ?"
Tỉnh Dĩ lắc đầu một cái nói: "Không xảy ra chuyện lớn gì cả... Chỉ là nhà họ Lăng muốn em đổi họ... Lời qua tiếng lại mấy câu."
Diêm Tư Niên yên lặng chốc lát, sau đó lên tiếng: "Nếu em không muốn dính dáng quan hệ gì với nhà bọn họ, vậy thì đừng đến đó nữa, trong tay anh còn tiền, em cầm dùng trước đi."
Anh và Khâu Cự hai ngày trước mới biết chuyện bà Tỉnh bị bệnh, Tỉnh Dĩ cứ luôn dấu giếm chuyện này.
Diêm Tư Niên cũng bóc một cây kẹo, dùng tư thế như đang hút thuốc lá để bỏ vào trong miệng, thâm trầm nói: "Anh có đúng một chút thôi."
Tỉnh Dĩ bật cười một cái.
Cảm ơn anh A Diêm, chỉ là số tiền mà nhà họ Lăng cho em đã đủ để dùng rồi, bởi vì khoản tiền này, bọn họ có nói gì đi nữa em cũng không cảm thấy tức giận. Tỉnh Dĩ cũng bóc kẹo ra, tiếp lời: "Làm xong chuyện này hãy dừng tay."
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng bật cười.
Bốn người lại nói đùa một hồi, quanh quẩn đã đến buổi trưa, Diêm Tư Niên và Khâu Cự còn đích thân đi siêu thị mua sữa hộp, định đi biếu bà Tỉnh.
Anh Diêm, đừng mua, anh mà mua là bà lại nói anh đó. Tỉnh Dĩ mặt đầy vẻ bất đắc dĩ khi không thể khuyên được hai người này, "Số sữa anh mua có thể chất đầy một góc tường nhà em rồi, bà em bây giờ giống như người chăm bẵm đám trẻ con khu này vậy, mỗi ngày đều sẽ ra công viên đưa sữa cho tụi nhỏ uống."
Diêm Tư Niên cười ha ha, Tỉnh Dĩ nhọc lòng nói: "Thậm chí có mấy hộp chưa uống hết, có mấy hộp sắp hết hạn cũng chưa kịp uống, bà em không đành đem đi vứt, cuối cùng bảo em phải uống cho hết."
Cô nói xong lời cuối cùng, nheo mắt lại, trên mặt đã có ý uy hiếp: "Anh Diêm, anh có biết em phải uống bao nhiêu sữa rồi không...?"
Diêm Tư Niên sờ sờ mũi, "Sao có thể đi tay không được chứ, lần sau anh đổi cái khác, không mua sữa nữa là được."
Vừa vào cửa nhà Tỉnh Dĩ, quả nhiên bà Tỉnh bắt đầu lải nhải nói Diêm Tư Niên, Diêm Tư Niên cầu xin tha thứ, rất quen thuộc gọi tiếng "bà nội" ngọt xớt. Ba người bọn họ gọi theo Tỉnh Dĩ, đã gọi ba bốn năm rồi, trong lòng từ lâu đã coi bà Tỉnh như người nhà của mình.
Khâu Cự và Tỉnh Dĩ nói muốn chơi trò chơi, Tỉnh Dĩ lập tức lấy ra mấy đĩa trò chơi ở ngăn kéo cuối cùng kệ để TV đưa cho anh ta. Những món đồ này thực ra là do Khâu Cự lén mua về, nhưng anh không dám để ở nhà, phải nhờ Tỉnh Dĩ mang về cất giữ giúp, lúc muốn chơi chỉ cần gọi Từ Lương Khoa cùng tới nhà Tỉnh Dĩ là được.
Nhà Khâu Cự từ cha mẹ đến ông bà nội đều là thành phần trí thức, quản giáo anh tương đối nghiêm khắc, mặc dù rất yêu anh, nhưng ngoại trừ việc học tập thì tất cả mọi trò chơi đều không cho phép anh đụng đến, cho nên Khâu Cự luôn phải mang theo cái mác "tìm Tỉnh Dĩ thảo luận vài vấn đề bài tập" để qua mắt người nha.
Cũng may thành tích Tỉnh Dĩ tốt, bố mẹ Khâu khi nghĩ về cô đều có ấn tượng là "một đứa trẻ ngoan".
Khâu Cự nhìn thoáng qua thì là một đứa trẻ ngoan, thật ra con người bên trong anh lại rất nổi loạn, ba năm cấp ba, Tỉnh Dĩ đã che chắn cho anh không biết bao nhiêu việc.
Từ Lương Khoa thoải mái ngồi xuống chiếc thảm mỏng ở trước TV, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi Khâu Cự: "Chuyện cậu gia nhập ban nhạc đã nói cho bố mẹ cậu biết chưa?"
Khâu Cự ngừng lại một chút, hơi chột dạ đáp: "Vẫn chưa... Bố mẹ tôi chắc không phát hiện ra được đâu, bọn họ không thể lên mạng, càng không thể tìm kiếm được tin tức của tôi."
Từ Lương Khoa nhíu mày, nói: "Giấy không gói được lửa... A Cự, cậu không chủ động đi giải quyết vấn đề trước, vấn đề sẽ trở thành thứ giải quyết cậu đó."
Khâu Cự không trả lời, hồi lâu sau anh ta mới ủ rũ cúi đầu "ừ" một tiếng, bộ dáng ỉu xìu như một chú cún con vừa rơi xuống nước kia quả thực rất đáng thương.
Tỉnh Dĩ có chút không đành lòng, cô cúi người xoa xoa đầu anh ta, nói: "A Cự, đừng nghe Tiểu Khoa hù dọa cậu... Xe tới trước núi ắt sẽ có đường, thuyền đến đầu cầu cầu tự nhiên thẳng, kiểu gì cũng có cách thôi, cậu đừng gấp gáp."
Cô nói xong Khâu Cự liền ngẩng đầu lên, "A Dĩ!". Ánh mắt anh lúc này như thể chứa đựng cả một hồ nước, trong veo khiến người ta cảm thương, "Cậu đối xử với tớ thật là dịu dàng, huhu..."