Thời tiết ấm dần, quần áo trên người từ quần áo mùa đông nặng nề đổi thành áo khoác mỏng.
Cuối tuần Tỉnh Dĩ và Khâu Cự bắt xe bus lên thành phố A, bọn họ dựa vào định vị mà Từ Lương Khoa gửi cho mà tìm được anh ấy, Từ Lương Khoa đang ngồi xổm trên mặt đất khoe khoang với người khác.
Tỉnh Dĩ đội mũ lưỡi trai, bóng mờ che khuất nửa khuôn mặt, khi cô ngồi xổm xuống bên cạnh Từ Lương Khoa, Từ Lương Khoa suýt chút nữa không nhận ra.
Khi nhìn rõ người đến là Tĩnh Di, anh ấy lập tức nhướng mày mỉm cười, nói: “Ai, làm tớ sợ giật mình.”
Khâu Cự ngồi xuống bên cạnh bọn họ, cậu không đội mũ, da bị phơi nắng nên có chút đau rát, Khâu Cự dịch lại một chút, nấp vào bóng râm, khó chịu hỏi: “Tiểu Khoa, không phải đã tìm được đoàn phim rồi sao, tại sao vẫn còn làm quần diễn?”
Quần diễn, có rất nhiều cách gọi, theo nghĩa văn nghệ thì gọi là diễn viên quần chúng, theo thuật ngữ dân gian thì gọi là diễn viên phụ.
Nghề này ngư long hỗn tạp, cũng có nhiều lứa tuổi khác nhau, có các ông các bác gái đến để kiếm miếng cơm, tất nhiên cũng có mấy người trẻ tuổi đến để trải nghiệm, thậm chí trong mắt một số người vẫn còn ôm lòng mộng tưởng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT