Trên con đường lót sỏi đá, một người con trai trông vô cùng bối rối chạy băng băng qua các ngõ phố, chợt hai người phụ nữ mặc đồ che kín đầu từ căn nhà bên trái bước ra, thấy vậy người con trai thắng gấp lại, cậu chàng vội níu lấy tay một người trong đó, chất giọng ngọng nghịu vang lên: "Chào quý cô, có thể cho tôi hỏi nơi đây tên là gì không?"
Người phụ nữ nhìn cậu bằng ánh mắt như gặp phải kẻ bệnh thần kinh, tuy thế cô vẫn trả lời: "Volterra, Ý. Buông tôi ra được rồi chứ?"
Cậu đành buông lỏng tay, người phụ nữ ngay lập tức lùi về sau, chốc lát lại liếc sang cậu, người con gái còn lại cũng tiến đến gần cô gái hỏi han, sau đó hai người cũng không nán lại nữa mà nhanh chân bỏ đi như thể đằng sau họ là một con quái vật đói khát đang không ngừng rượt theo. Người con trai thở dài thườn thượt, cậu ngồi bệch xuống nền đất, nhìn lối kiến trúc đậm chất La mã trước mắt khiến cậu càng thêm phiền muộn. Tay móc ra chiếc gương được thiết kế tinh xảo với các hoa văn nạm vàng ánh kim, cậu gõ gõ vào mặt gương với một sự mong chờ, "Mione ơi, làm ơn mở kết nối đi, làm ơn..." Cậu cứ không ngừng lầm bầm, mặt gương lại chẳng mảy may thay đổi, nó cứ im thin thít như một cái gương bình thường. Được thêm vài phút sau, người con trai thất vọng đặt gương vào giỏ nhỏ mang bên hông, tay chống cằm hướng mắt về phía xa xa, nơi hàng người đã bắt đầu tập trung, dường như họ đang chuẩn bị làm gì đó. Cậu chàng cũng không màng đến, bây giờ đều duy nhất chiếm giữ tâm trí cậu là làm sao để trở về thế giới phép thuật. Mang danh là Chúa cứu thế kiêm Đội trưởng Đội thần sáng cấp cao Harry Potter đại danh đỉnh đỉnh khiến bọn phần tử Hắc ám nghe đến tên phải sợ mất mật nay lại không thể sử dụng một phép độn thổ, đến cả Khoá cảng cũng không dùng được. Thật khiến Harry có xúc động muốn đi ân cần thăm hỏi Merlin.
Ban đầu, Harry định sẽ cầu cứu hai người bạn thân của mình, cho đến khi lấy gương hai mặt ra Harry mới phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, gương hai mặt của cậu cư nhiên lại đứng đơ không một chút tín hiệu khiến cậu hoang mang vô cùng và phải chạy đi khỏi con ngõ không người tìm kiếm sự giúp đỡ. Chặn đường hơn năm người Harry đã thu được một tin tức về nơi cậu đứng như sau: Volterra ở Ý! Chính xác chỉ một tin tức duy nhất, vì sao á? Vì mỗi lần cậu níu lại ai đó họ sẽ biểu lộ cảm xúc không kinh sợ thì cũng ghét bỏ, vẻ mặt họ như hận không thể ngay lập tức tránh cậu xa thiệt xa. Rất mừng là cậu có một chút ít kiến thức về ngôn ngữ nước Ý, nếu không cậu chẳng biết nên giao tiếp thế nào nữa.
Và điều quan trọng hơn đó là tại sao cậu lại xuất hiện ở Ý? Một tiếng trước rõ ràng cậu đang đi thám hiểm khu rừng Dierick ở Pháp, nhưng chỉ vì đạp trúng một cơ quan... Khoan! Đạp trúng cơ quan! Hermione nhất định sẽ bóp chết cậu nếu biết cậu sơ ý bị 'bay' đến cái nơi xa lắc xa lơ có thể xem là nước Ý này. Harry tức giận đứng bật dậy, xoay người đạp một phát thật mạnh lên bước tường, giọng nói muốn bao nhiêu tức giận liền có bấy nhiên: "Tất thối của Merlin! Rốt cuộc đây là cái nơi khỉ ho cò gáy gì thế này? Và còn thế giới phép thuật của tôi đâu rồi?" Vừa đạp vừa mắng, bức tường đáng thương trở thành nơi trút giận cho Harry. Bỗng một tiếng cười vang lên khiến Harry sững người. Cậu cảnh giác quay mặt về phía phát ra âm thanh.
Không biết từ bao giờ trong con đường vắng lúc trước chỉ có một mình cậu giờ lại xuất hiện thêm 2 vị khách lạ mặt. Harry có thể khẳng định cậu không cảm nhận được dao dộng phép thuật hay hơi thở của hai kẻ này nên không biết lúc nào họ đến.
"Cậu nhóc lạc đường à?" Người đàn ông với vẻ mặt tươi cười tiến đến gần Harry hỏi han. Cậu bất giác hơi nhích người sang chỗ khác, thấy người nọ vẫn đang nhìn mình cậu mới đáp lại bằng tiếng Ý, "Không hẳn."
"Oh thế sao." Ý cười trên mặt người đàn ông càng sâu, tay người nọ chạm vào bả vai Harry, cậu liền thấy ớn lạnh như có một con rắn trườn từ dưới chân lên đến cổ. Như một thói quen ngay lập tức cậu sử dụng Bế quan Bí thuật phong bế tâm trí. Tia ngạc nhiên chợt loé lên trong đôi mắt đen, rất nhanh liền biến mất. Nhưng Harry đã bắt gặp được, cậu càng thêm cảnh giác với hai người.
Lúc này, người đàn ông đứng khoanh tay từ nãy giờ bắt đầu đi lại, hắn liếc về phía cậu bằng ánh nhìn soi mói, một lúc sau hắn mới cất giọng: "Sẽ rất vui nếu cậu có thể đến dinh thự Volturi, nơi đó rất thích hợp để cậu tham quan."
Từ 'tham quan' được hắn kéo dài đầy ẩn ý, Harry bất đắc dĩ gật đầu. Có ai đời đi mời khách mà lại bao vây cả hai phía như vậy không. Đã vậy còn trong trường hợp phép thuật không ổn định như lúc này, cậu muốn từ chối cũng khó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT